GƯƠNG HY SINH - Trang 110

được mặt người mà không được đấy chứ! Chỉ thấy mờ mờ nét chung
quanh, còn mắt mũi, chỗ sáng chỗ tối thì chưa được, mà thiếu những chi
tiết đó thì làm sao nhận ra được là mặt người?
Đói quá, ông phải đi kiếm người chịu bỏ vốn ra hùn với ông, và nhờ các ký
giả quảng cáo giùm cho mình. Nhưng thấy kết quả tai hại trong cuộc triển
lãm trước, ai nấy đều lắc đầu: “Ông cứ truyền cho tôi coi hình một mặt
người, rồi tôi sẽ giúp ông.” Có kẻ còn ra lệnh cho tên gác cửa, “hễ thấy
thằng điên đó tới thì đuổi nó đi”.
Người chủ hãng vô tuyến điện, trước đã bỏ vốn ra giúp ông, nay nhất định
không chịu cho ông vay mượn gì nữa mà còn đòi lại số vốn cũ. Không biết
xoay xở cách nào nữa, Baird đăng báo gọi cổ phần lập công ty.
Thật là khờ khạo. Đã tốn tiền cho nhà báo, lại tốn công phải tiếp một bọn
làm “áp phe”, đầu chải mướt, giầy đánh bóng, áo cổ cồn, quần nỉ xọc,
miệng ngậm xì gà, tay cắp cặp da cồm cộm. Họ ùa vào nhà ông, như kiến
bu ruồi, hứa trời hứa đất để rút cục đòi ông đưa trước ít tiền nước. Ông còn
tiền đâu mà đưa? Họ bẽn lẽn, rút lui hết.
Vạn bất đắc dĩ, ông phải dùng đến phương pháp cuối cùng mà ông vẫn ngại
nhất là hỏi mượn tiền anh em trong nhà. Ít hy vọng lắm vì ông biết rằng họ
cũng như phần đông các người Ê-cốt, có tánh tiêu tiền rất kỹ, không ai chịu
đem những số tiền chắt bóp hàng chục năm trời tung vào những cuộc kinh
doanh bấp bênh như vậy. Nhưng ông đã tới lúc bí rồi, còn biết tính cách
nào khác nữa?
Trong khi đợi họ hồi âm, Baird phải đi cầm ít nhiều dụng cụ thí nghiệm với
một giá rẻ mạt để có tiền ăn trong vài ngày. Và cứ ăn xong, là ngồi bó gối
đợi tin mà nghĩ về tương lai mù mịt của mình.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.