GƯƠNG HY SINH - Trang 71


“Lúc nào nhà cũng ồn ồn lên. Người ta kiếm mọi cách cản trở công
việc của vợ chồng em. Bây giờ em cương quyết không tiếp ai hết - Vậy mà
cũng không được yên. Đời chúng em đã hoàn toàn tiêu ma vì danh vọng.”

Hễ được ngày nào rảnh là ông bà phải bỏ nhà, trốn đi, đạp xe máy về
miền quê, đổi tên họ để được ngủ yên trong những quán trọ. Nhưng các ký
giả vẫn theo dò, và một lần một ký giả Mỹ vượt Đại tây dương qua, nhận
được mặt bà ở ngưỡng cửa một gia đình đánh có nọ, vội chạy lại phỏng
vấn. Bà bất đắc dĩ phải đáp, đến khi ký giả đó hỏi về đời tư của bà, bà cắt
ngang câu chuyện:
- Về khoa học, chúng tôi chỉ lưu tâm đến vật chứ không để ý đến
người.
Thật vậy, bà không để ý tới ai hết, không phải là bà kiêu căng mà vì
công việc đó vô ích. Khi người ta là thiên tài đem cả tâm hồn ra phụng sự
nhân loại thì người ta không cần theo quy tắc Đắc nhân tâm của xã hội. Tuy
nhiên bà vẫn tỏ ra lịch thiệp, nhã nhặn.
Một lần Tổng thống Loubet mời ông bà dự tiệc ở điện Elysée. Một bà quý
phái lại gần bà, hỏi:
- Bà muốn tôi giới thiệu bà với đức vua Hy Lạp không? Bà nhỏ nhẹ
đáp:
- Thưa, tôi không thấy có ích gì ạ.
Rồi nhận ra được bà đó là bà Tổng thống Loubet, Marie curie ngượng
ngùng, vội chữa:
- Dạ … tất nhiên rồi ạ, tôi xin tuân ý bà.

Chính phủ Pháp tới lúc đó mới chịu tặng ông một ghế giáo sư đại học
thực thụ; còn phòng thí nghiệm ông xin từ tám năm trước để có đủ phương
tiện phụng sự cho quốc gia và nhân loại, thì chính phủ chưa xét tới. Và đến
năm 1905, ông chịu ứng cử vào Hàn lâm viện khoa học một lần nữa, thì chỉ
vừa đủ thăm để được lựa, vì có tới hai mưoi hai cụ Hàn bỏ thăm cho một
người vô danh nào đó. Năm ấy ông đã bốn mươi sáu tuổi và đã hy sinh cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.