thần mà như chết đứng, chết tê người ra. Nước mắt tuôn trào tợ hai dòng
suối mà không dám để lộ tiếng nức nở vì sợ cãi lời thầy dặn hãy bình tĩnh.
Platon phải ôm mặt khóc sợ thầy thấy. Platon tự nghĩ: Từ đây thế là hết!
Không phải mình khóc cho thầy vì một người như thầy không cần ai
khóc khi qua đời. Mà mình khóc cho chính thân phận mình. Từ phút nầy
mình đã vĩnh viễn mất đi một người cha, một người thầy, một người anh,
một người bạn mà gần như không làm sao kiếm được người thứ hai trên cõi
đời nầy. Lúc thầy Socrate bình tĩnh đón nhận cái chết như vậy, Criton như
đứt ra từng đoạn ruột, rón rén bước ra ngoài để khóc cho bớt đau khổ. Còn
cạnh bên Platon là Apollodore, ông nầy hồi nãy giờ không lúc nào là không
đầm đìa giọt lệ, đến một lúc không cầm mình được nữa, òa lên gào thét thê
thảm. Lúc đó Platon cũng không làm sao khỏi cãi lời thầy tức tưởi khóc
theo Apollodore, gây thành cảnh não nề đến cực độ. Cả một không khí tan
nát lòng từng mảnh bao trùm căn phòng đằng đằng tử khí. Chỉ một mình
Socrate là yên ổn y như một bàn thạch. Thấy các môn sinh chan hòa lệ
thảm, Socrate quát lên: "Các con làm cái gì kỳ vậy? Sở dĩ thầy đuổi hết các
cô các bà ra ngoài phòng mà chỉ để các con lại cố ý tránh sự mất bình tĩnh
như vậy. Các con phải cương nghị. Chúng ta phải chấm dứt cuộc đời một
cách êm ái, thảnh thơi chứ". Nghe vậy Platon và các môn đồ khác không
còn dám gào thét nữa, nhưng vẫn sụt sùi và tê tái người ra nhìn Socrate
đang đi đi lại lại trong phòng. Đến lúc thuốc độc đã thấm, Socrate lên
giường nằm. Bấy giờ mặt trời đã khuất núi. Căn phòng tối mờ mờ.
Người trao độc dược khi nãy rờ chân Socrate, thấy đã cứng và lạnh dần
lên gần đến bụng. Hồi mới lên giường nằm, người ta đắp trên mặt ông một
chiếc khăn. Đến lúc nầy, Socrate tung khăn ra và nói với Criton: "Này
Criton! Con hãy thế thầy mà tế thần Asclépios một con gà trống. Đó là món
nợ thầy đã hứa. Con hãy trả giùm thầy". Criton thưa: "Con sẽ làm theo ý
thầy và thưa thầy, thầy còn muốn trối với chúng con điều gì nữa không?".
Lúc ấy, hơi lạnh đã lên đến tim Socrate và câu hỏi của Criton không được
ông trả lời. Socrate đang nằm yên, bỗng giẫy lên một cái rồi thở hơi cuối