GƯƠNG VỠ - Trang 49

- Tôi sẽ đi lấy tách.

Bà ta bỏ đi, và Arthur Badeock cảm thấy lúng túng, mời ông thanh tra vào
phòng ăn treo vải gai trắng to sợi.

- Đó là một phụ nữ đáng mến - Ông nói - và hay giúp đỡ mọi người.

- Ông quen bà ta đã lâu chưa?

- Ô! Không. Chỉ từ khi chúng tôi tới đây thôi.

- Đó là hai hay ba năm nhỉ?

- Đến nay thì gần ba năm - Arthur nói - Bà Bain mới tới đây có sáu tháng thôi
- Ông ta giải thích - Con trai bà cũng làm việc trong vùng này và bà ta đến
đây ở sau khi chồng bà qua đời.

Bà Bain mang theo một chiếc khay quay trở lại. Bà ta tóc nâu và khoảng bốn
chục tuổi. Cái nhìn của bà thật lạ lùng, bao giờ cũng giữ thế. Bà ta đặt chiếc
khay lên bàn giữa hai người và thanh tra Cornish tìm một câu thông thường
đáng mến để cảm ơn bà. Một cái gì đó như trách nhiệm nghề nghiệp thức tỉnh
trong ông. Ông đã chú ý vẻ khó chịu trong khi mở cửa của người đàn bà và ý
nghĩa của cái nhìn của bà ta. Ông cũng đã quen thuộc với sự khó chịu khi
đứng trước một người cảnh sát. Nhưng ông cũng nhận ra có hai loại khó chịu.
Một, tất nhiên, khi đứng trước người đại diện của pháp luật và một nữa khí
thấy ông, đang dò xét về người đàn bà này. Bà Bain, ông nghĩ, cảm thấy mình
đã dính líu với cảnh sát và ông đã tự hứa là phải tìm hiểu nhiều hơn nữa về bà
này. Bà Bain từ chối không ngồi lại với họ nói mình có việc cần phải về nhà.

- Một người đàn bà hay giúp đỡ mọi người - Ông thanh tra nói.

- Phải, đúng thế, bà ta thật đáng mến.

- Đây là người bạn thân của vợ ông, phải không?

- Không, không đúng như vậy. Họ đối xử tốt với nhau, có quan hệ hàng xóm
tốt với nhau thôi, không hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.