- Tôi hiểu. Bây giờ, thưa ông Badcock, tôi muốn ông cung cấp cho tôi những
chi tiết càng cụ thể càng tốt. Kết quả của cuộc điều tra chắc hẳn đã làm ông
sửng sốt.
- Có thể nói như thế, ông thanh tra! Ông có thể nghĩ trong việc này có một
điều gì đó rất lạ lùng, đó cũng là nhận xét của tôi vì sức khỏe của Heatlier rất
tốt. Bà ấy chưa bao giờ ốm đau, thưa ông thanh tra. Việc đó thật là không
bình thường và tôi không ngừng tự nhắc lại, đó là không thể tưởng tượng nổi.
Ông có hiểu không, ông thanh: ra, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Cái
thứ thuốc hy-ethyl-dexyl... ấy là cái gì, tôi không hề biết...
- Cái đó còn có một cái tên thông dụng hơn. Đó là một sản phẩm - Ông thanh
tra giải thích - được bán ở các hiệu thuốc dưới cái tên là Calmo. Cái tên đó có
nói lên điều gì với ông không?
Badcock ngạc nhiên, lắc đầu.
- Ở Hoa Kỳ người ta dễ dàng tìm thấy thứ thuốc đó - Ông thanh tra nói tiếp -
Ở đấy người ta bán tự do thứ thuốc này.
- Nó dùng để làm gì?
- Đó là một loại thuốc an thần; người ta dùng nó để chữa chứng mất ngủ, lo
âu và những bệnh về thần kinh nữa. Liều lượng thông thường thì không nguy
hiểm gì nhưng không được dùng quá liều lượng quy định. Vợ ông đã dùng
sáu lần hơn liều lượng giới hạn.
Badcock nhìn viên thanh tra với vẻ ngạc nhiên.
- Heather cả đời chưa bao giờ dùng thuốc ngủ - Ông nói - Tôi biết rõ. Bà ta
không bị những bệnh về thần kinh. Bà ta tính nết vui vẻ, yêu đời...
- Tôi biết - Viên thanh tra nói - Không một ông bác sĩ nào kê đơn dùng loại
thuốc ấy cho bà nhà chứ?
- Chắc chắn là không.
- Bác sĩ của bà ấy là ai?