GƯƠNG VỠ - Trang 60

- Bây giờ thì ít người đọc thơ của Tennyson. - Bà Bantry nói.

- Đúng thế, thật đáng buồn, nhưng tôi không biết có phải ở đoạn này không?
“Chiếc gương vỡ từng phần. Ta thật đáng bị nguyền rủa, người tình của
Shalott kêu lên”.

- Đúng là câu ấy! - Bà Bantry lẩm bẩm.

- Vì sao?

- Marina Gregg. Mặt của bà ấy co quắp lại...

- Lúc nào?

- Trong cuộc gặp gỡ ở Gossington. Một số chúng tôi được mời tới. Còn tôi vì
là chủ cũ của ngôi nhà ấy và bà Badcock là thư ký Hội các nhân viên cứu
thương ở Saint-John. Chúng tôi vào cùng một lúc và được bà Marinia Gregg
và chồng đón trên đầu cầu thang. Tôi đã nhìn thấy tất cả...

- Nhìn thấy gì?

- Bà Badcock nói rất nhiều. Người ta thấy bà ấy có vẻ thỏa mãn khi nói giấc
mộng đẹp của mình trở thành hiện thực. Bà ấy nhắc lại là mình đã gặp bà
Marina, nhiều năm trước đó, và bất chợt tôi có cảm giác là bà chủ nhà không
nghe thấy gì nữa. Mặt của bà ấy rắn chắc lại, những vết nhăn xuất hiện thể
hiện một sự kinh tởm hoặc sợ hãi nào đó... và “Người tình của Shalott” xuất
hiện trong ý nghĩ của tôi từ đó.

- “Ta thật đáng bị nguyền rủa...” - Viên thanh tra cảnh sát gợi ý.

- Đúng thế.

- Nhưng bà ta nhìn ai?

- Tôi đang rất muốn biết.

- Bà nói rằng bà ta đứng trên đầu cầu thang ư?

- Vâng. Nhưng tôi có cảm giác rằng bà ấy không nhìn bà Badcock mà nhìn
qua vai bà này vào bức tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.