GÚT THỦY TRIỀU - Trang 17

tới mục tiêu. Nó ngoảnh lại nhìn, thắc mắc tại sao tôi làm hỏng sự kiện
đáng lẽ đã có thể trở thành một chuyến phiêu lưu thú vị.

“Chó ngoan. Mày là con chó biết nghe lời, Sadie.”
Thở muốn hụt hơi, tôi khuỵu gối xuống bãi cát ướt và thâu dây buộc

Sadie. Chủ con chó sục bế nó lên. Nó nhỏ xíu, như một đứa bé con.

“Tớ tưởng chó của cậu sắp ăn mất Sky

2

tới nơi,” bạn ấy nói. Cô bạn có

mái tóc vàng ngắn mọc lỉa chỉa, nụ cười nở trên gương mặt rạng rỡ như ánh
mặt trời.

2

Bầu trời.

“Sky. Cái tên kỳ cục cho một chú chó.”
“Tớ biết. Nó không phải chó của tớ mà là chó nhà hàng xóm, nhưng chủ

nó mắc chứng đa xơ cứng

3

, nên tớ dắt nó đi dạo. Nó không đi xa đến thế. Ý

tớ là Sky, không phải hàng xóm của tớ,” cô gái liến thoắng, như vừa trình
bày một việc ngượng ngùng. “Xin lỗi cậu,” bạn ấy nói thêm, “tớ thật nhiều
chuyện.”

3

Một chứng rối loạn não bộ và tủy sống với chức năng thần kinh bị giảm

sút kết hợp với việc hình thành sẹo trên lớp phủ ngoài của các tế bào thần
kinh.

Tôi chẳng biết chứng đa xơ cứng là gì, nên chỉ nói. “Ồ. Tớ biết rồi.”
“Đây là chó cậu nuôi hả?” Cô bạn tò mò hỏi.
“Ừ.” Lúc khẳng định như vậy, tôi vẫn có cảm giác đấy là lời nói dối. Âu

cũng là chuyện thường khi mọi người bảo những việc quá tốt đẹp thường
khó thành sự thật. Mỗi lần nói Sadie là chó của mình, trong lòng tôi lại xuất
hiện cảm giác đó. Quá ư là tốt đẹp để biến thành thật. Tôi đã lo ngay ngáy
nhiều tuần, rằng gia đình anh Jack sẽ đòi nó về, nhưng họ không làm thế.
Nó là chó của cháu, mẹ anh Jack nói. Những chú chó biết mình thuộc về ai,
và chắc chắn Sadie chọn cháu, Sapphire. Hãy nhìn cái đuôi ngoáy tít của
nó. Bác chưa bao giờ được nó chào đón giống vậy.

“Nó rất đẹp.” Như biết Sadie sẽ thích mình, cô bạn mạnh dạn vươn tay,

và Sadie tỏ ra thế thật. Nó hài lòng ngửi ngửi tay bạn ấy. Tôi giật nhẹ dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.