“Đừng cười nhạo tớ!” Tôi giận dữ nói. “Tớ ghét việc đó, khi mới một
khắc trước mọi người còn ở đây và sau đó thì họ...”
Tôi nuốt xuống những lời tính nói.
“Tớ không biến mất,” Faro nghiêm giọng. “Tớ sẽ không bao giờ biến
mất. Tớ cam đoan với cậu. Nhưng ở St. Pirans, các cậu khó tìm được chúng
tớ. Kể cả vào ban đêm. Có quá nhiều người. Mặt khác, St. Pirans không
phải địa bàn của bọn tớ.”
“Tớ biết,” tôi ảm đạm nói. “Nơi này cũng không phải địa bàn của bọn
tớ.”
“Nhưng cậu là con người. Đấy chẳng phải là việc con người làm ư? Họ
tụ tập đông đảo ở các thị trấn và thành phố. Họ yêu thích mọi thứ được phủ
bê-tông cùng đá giăm trộn hắc ín.”
Faro kiêu hãnh thốt lên từ “đá giăm trộn hắc ín“. Cậu rất thích gây ấn
tượng với tôi bằng kho tri thức nhân loại của mình.
“Cậu lại nói chuyện cùng lũ mòng biển. Cậu thật biết đá giăm trộn hắc ín
là gì ư Faro? Hay bê-tông ấy?”
“Dĩ nhiên là tớ biết. Đấy là thứ con người đổ lên mặt đất để ngăn nó hít
thở.”
Ánh trăng rất sáng, nên tôi quan sát được sắc mặt cậu. “Faro, cậu lớn lên
phải không?”
Tôi biết thời gian của họ khác với thời gian của chúng tôi. Có khi nào
Faro đã lớn thêm một tuổi, còn tôi chỉ lớn thêm vài tháng? Hoặc có lẽ cậu
trông già dặn hơn vì biểu cảm trên mặt.
“Cho dù là từ đây thì cậu vẫn có thể tiến vào Ingo trong đêm tối,
Sapphire. Cậu biết điều đó.”
Cơn rùng mình sợ hãi và cảnh giác lan khắp người tôi. “Nhưng bây giờ
tớ không thể đến Ingo, Faro. Mẹ đang đợi tớ và Sadie quay về. Chỉ cần tớ
biến mất hơn nửa tiếng đồng hồ, mẹ sẽ phát điên.”
“Cậu không cần lo vấn đề đó. Suốt đêm nay, thời gian hầu như dừng
trôi.” Cậu ấy nói một cách thản nhiên, như thể bảo một chiếc thuyền không