GÚT THỦY TRIỀU - Trang 6

Trong khoảnh khắc, tôi không chắc đó là suy nghĩ của mình hay của Faro.
Có phải chúng tôi đang chia sẻ ý nghĩ giống như năm ngoái? Thả lỏng, để
hải lưu mang mày đi. Đừng kháng cự, kẻo bị thương.
Lực va chạm từ
những cú xóc làm tôi rung bần bật. Tôi sợ, tôi lo lắng, không tài nào thở
nổi…

Đừng nghĩ chuyện thở hay không thở. Đất liền là một xứ sở khác, và ở

đây nó hoàn toàn vô nghĩa. Nghĩ đến hiện tại. Nghĩ đến Ingo. Hiện tại.
Ingo.

Những từ này gõ đều đều vào đầu tôi như mạch đập. Ở đây. Bây giờ.

Buông bỏ mọi thứ và xem xem chuyện gì sẽ đến. Trước kia tôi từng làm
vậy, nhưng chưa khi nào lại khó như lúc này. Ingo vào đêm quá đỗi tăm tối,
quá đỗi mênh mông. Không phải sân chơi đáng tin cho trẻ con, mà là một
vương quốc hoang vu đầy rẫy rủi ro, nơi bạn có thể đánh mất chính mình.
Nỗi sợ thuần túy râm ran lan khắp người tôi. Không, không, Sapphire, đừng
thế. Sợ hãi chỉ làm mày điếc đặc và đui mù.

Tôi ngừng kháng cự. Cảm giác như vừa thoát khỏi lồng giam. Tôi tự do,

an toàn trong trung tâm dòng chảy. Faro kia rồi, một lối đi nho nhỏ hiện ra
trước mắt tôi. Dưới ánh trăng, đuôi cậu lóng lánh sắc xanh dương. Tôi
không thấy mặt, hai tay, hay bất cứ bộ phận cơ thể nào của cậu giống nhân
loại. Chỉ có chiếc đuôi khỏe như đuôi hải cẩu dẫn đường Faro xuyên qua
nước. Có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ bơi nhanh
như vậy, cứ thế lao vút khắp Ingo trong bóng tối.

Thời điểm hải lưu thình lình rẽ lối, hất chúng tôi qua vùng nước tĩnh

hơn, hẳn hai đứa đã cách bờ hàng dặm. Tôi mệt bở hơi tai. Faro như cũng
thấm mệt, vì cậu kéo tay tôi bơi một mạch xuống đáy biển. Bãi cát bên
dưới lằn thành gợn sâu hoắm, chúng tôi tìm một hố cát kín đáo làm chỗ
nghỉ chân. Dưới này gần như tối đen.

“Bọn mình đang ở đâu, Faro?” Giọng tôi dội lại kỳ quái. “Gần Quần Đảo

Biến Mất.”

“Vì sao chúng biến mất?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.