HẠ ĐỎ - Trang 52

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Chỉ đến khi Út Thêm băng qua khỏi cầu và bắt đầu đặt chân lên con đường nhỏ rợp bóng

sầu đông dẫn về phía trảng, tôi mới hoảng hốt nhận ra cơ may sắp tuột khỏi tay mình. Và

không kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lật đật nhỏm người dậy và ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Tôi kêu:
- Út Thêm!

Út Thêm quay lại. Nó lộ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi.

Ngần ngừ một thoáng, nó dè dặt hỏi:

- Anh là ai vậy ? Sao anh biết tên tôi ?

Lúc này, tôi đã đuổi kịp Út Thêm và từ từ đi chậm lại. Tôi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nó, cười

đáp:

- Tôi là cháu dì Sáu. Hôm Út Thêm dẫn thằng Dư lên xin thuốc, tôi nhìn thấy.
Nghe tôi giới thiệu là cháu dì Sáu, Út Thêm đổi thái độ liền. Ngay cả cách xưng hô cũng

khác:

- Anh là cháu dì Sáu, sao Út không biết?

Tôi nheo mắt:

- Làm sao Út Thêm biết được! Tôi ra thành phố từ nhỏ!

Út Thêm vọt miệng:

- Anh về đây nghỉ hè phải không?
- Ừ.

Tôi đáp, bụng thầm phục Út Thêm quá xá. Và tôi không buồn che giấu sự thán phục của

mình. Tôi khen:

- Út Thêm thông minh ghê!

- Út chỉ đoán mò vậy thôi!

Sau khi đáp một câu khiêm tốn, Út Thêm ngậm tăm. Nó chẳng buồn nói thêm một câu nào

nữa. Trong khi đó, tôi ngóng cổ chờ nó hỏi tôi như nhỏ Thơm đã từng hỏi tôi. Rằng ở thành
phố có gì vui không. Rằng về đây, anh có đem theo gì không. Rằng anh có thích ghé nhà Út

chơi không. Nhưng Út Thêm chẳng hỏi. Khiến tôi lẽo đẽo đi bên cạnh, lòng buồn phiền

không kể xiết.

Không thể im lặng đi bên cạnh Út Thêm mãi được, tôi bèn lấy hết can đảm gợi chuyện:

- Út Thêm nè!

- Anh bảo gì? - Giọng Út Thêm lí nhí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.