HÀ NỘI BỂ DÂU - Trang 208

Trước sự im lặng của mọi người, bé càng thấy trách nhiệm của mình

với cha anh lớn nhiều hơn thế.

Thời gian qua mau. Bé lớn vượt lên. Các anh già đi. Chừng hai mươi

mấy mùa xuân thôi… mà thấy hình như tóc bạc rồi !

Cảnh quan không đổi mà lòng người chuyển động :
Đỉnh non Cối mờ sương buổi sớm
Dòng Hòang Long xanh ngắt chiều chiều
Mây ngàn vơ vẩn liêu xiêu gió
Ràu trăng nội cỏ ánh vàng rung
Đôi lúc lòng vơ vẩn bâng khuâng:
Từ hôm rời tay súng
Tôi về trọ nơi này
Ngập đường hoa trẩu trắng
Chập chờn bóng nhỏ bay

Thiếu thốn và bệnh tật là cặp lữ khách đồng hành không rời nhau

được. Con ma rừng sốt rét không trừ một ai, vô tình ngay cả với bé em tội
nghiệp! Hai tấm chăn bông mỏng của cả nhà dồn lại phủ trên mình mà bé
vẫn rung lên, hai hàm răng va đập vào nhau bật lên những âm thanh khô
khốc não nùng. Anh giáo thương em, chòang ôm chặt cái bọc chăn cố giữ
cho người bé khỏi rung lên lung lay cái giường ọp ẹp. Hai anh em cùng
nhau chống lại cơn sốt rét. Cơn rét chưa dứt, cơn nóng trong người tỏa ra
như lò phát nhiệt. Tóc em ướt đầm trên trán. Áo chăn xô lệch. Ngọc Ẩn
chăm cho em như những lúc em chăm sóc các anh.

Trận sốt qua đi, cả hai anh em đều thấy mình kiệt sức. Bé nhìn anh,

cảm như người anh trôi nổi bồng bềnh:

- Anh ơi, đừng đi! Hãy ở lại đây. Em cần có anh lúc này và mãi mãi!
Bé giơ tay níu lại. Lòng Ngọc Ẩn trào lên tình âu yếm yêu thương.

Anh cúi xuống. Đôi mắt ai mơ màng thăm thẳm như dòng sông sâu? Bàn
tay em ghì chặt kéo anh gần lại. Hai khuôn mặt sát nhau nóng bừng lên hơi
thở nồng nàn. Không cưỡng nổi sự ngập ngừng e ngại, hai đôi môi chạm
sát vào nhau… để rồi xa nhau mãi!

Gặp nhau mới mười ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.