HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 11

tớ, mắng con chó săn, rủa chú Sênh ăn non... nhiếc anh lính Tây chạy làng,
vang động cả gian phòng khách. Giữa lúc tôi ngơ ngác, gót giầy mang cá
đã cồm cộp gõ trên nền gạch hoa, rồi một người đàn bà mặt còn đầy nộ khí
bước vào.

Thông vội đẩy ghế nhỏm mình, giới thiệu tôi với người đàn bà ghê gớm

đó.

- A! Vợ hiền anh!

“Nàng” dịu nét mặt, nhe bộ răng trắng, cúi đầu đáp lễ, đoạn ngồi xuống

ghế, rót thêm rượu, vồn vã mời nâng cốc. Ba chúng tôi chạm cốc, hai thằng
con cũng bắt chước làm theo.

Vẫn không quên ông thân anh, nên tôi nhắc anh mời cụ ra dùng cơm tiện

thể cho vui.

Vợ anh vội đáp:

- Cụ tôi đã ăn từ sớm. Bác... mặc cụ tôi.

Thông nói tiếp:

- Anh cứ xơi rượu đi, ông cụ càng già càng khó tính, ăn vặt luôn, không

có giờ nào cả.

Tôi không hiểu câu nói nghĩa lý của nhà đạo đức. Mà vợ chồng anh cũng

không cần cho tôi hiểu, cứ nhồm nhoàm, nhai, uống, nuốt, rồi lại gắp, cười,
đùa, sung sướng như cặp vợ chồng mới cưới. Chợt có tiếng ho khù khụ,
tiếng ho của một người ốm yếu hình như không còn sức mà ho nữa, - rồi
một ông già gầy tựa bộ xương hom của anh thợ mã, mặc chiếc áo đũi nâu
vá đụp, một tay chống gậy, một tay chống đầu gối, cố bước lên thềm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.