HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 111

nhuốc, mang sách đi chào bán tận từng nhà, nhưng mà chẳng ai thèm nhìn
đến tập thơ của ông.

Có những đêm khuya vắng, ở một cuộc vui trở về nhà, mùi rượu, mùi

thuốc phiện, mùi phấn chưa bay hết, nằm dài trên chiếc xe buông kín mui,
tôi đã thấy, trong sương lạnh xuống mù trời, một bà lão già ốm yếu cúi lom
khom, nhặt những lá khô rơi rải rác giữa mặt đường, trên hè gạch, ném vào
đôi thúng gánh đi. Bà lão cứ lom khom nhặt thế mãi, đi thế mãi, hết đêm
này sang đêm khác, hết cả một mùa đông.

Còn biết bao cảnh tầm thường hơn vậy, tầm thường quá đến nỗi người ta

không thèm lưu ý tới, nhưng tôi cứ phải bận lòng, không thể nào quên được
dễ dàng.

Tố Hà có hiểu tại làm sao?

Bây giờ, đến chỗ tôi cần giới thiệu cùng bạn đọc ông thầy đàn mù của

tôi: ông Sáu.

Ông Sáu nằm bên khay đèn thuốc phiện với một người bạn phong trần.

Người bạn phong trần, mỗi lần tiêm xong, lại lẳng lặng gí đầu dọc tẩu

vào môi người mù. Người tàn tật này bắt ngay lấy mà hút một cách ngon
lành, rồi lại nằm yên, ngửa mặt lên trần vôi ám khói. Họ không nói với
nhau một câu, mà cũng chẳng còn gì mà nói với nhau nữa, vì trong ký ức
họ, trong lòng họ có bao nhiêu câu chuyện cũ, họ đã kể cho nhau nghe hết
cả rồi. Bây giờ, họ chỉ ngấm ngầm chịu những nỗi đau đè lên tâm hồn họ,
bây giờ họ chỉ thầm tính toán làm sao đủ bữa hút chiều nay, bữa hút sáng
mai... Những ước vọng lấp biển vá trời đã chết theo với tuổi trẻ, những thời
phí bạc ngàn mất đi, ngày nay họ chỉ nghĩ đến sự tần tiện từ đồng hào, đồng
trinh nhỏ, tới một chút sái vụn rơi xuống chiếu, khay đèn.

Nghe tiếng giầy bạn tôi, ông Sáu ngồi nhỏm dậy, nói giọng Huế, bởi ông

là người Huế:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.