HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 114

nhỏ hẹp, tôi đê mê cảm như mình đang ngồi trong một khoang thuyền trôi
giữa dòng sông Hương lặng lẽ những đêm nào..

Hết bài Tứ đại, ông Sáu đặt cây đàn xuống chiếu, khiêm tốn nói:

- Bữa ni, tôi đờn không hay, mà con bé cháu nó mắc ho nên ca cũng dở

quá chừng.

Ông còn nói khiêm tốn vài câu nữa, tuy chúng tôi đã hết lời khen tài

nghệ của ông và của cô Hương. Hương nhìn tôi bằng đôi mắt cảm ơn, hai
má nàng hây hây đỏ. Tôi không biết nàng thẹn vì nàng vui sướng, hay vì
một lẽ gì.

Tôi hẹn ông Sáu: một tuần lễ tôi chỉ có thể đến nhà ông một lần vào

chiều thứ Bảy.

Hôm nay mới là thứ năm. Chín giờ tối ở thư viện ra, tôi không có việc gì

làm, không muốn về nhà vội, mà cũng chẳng biết đi đâu. Tâm hồn tôi nhiều
khi có một cái trống rỗng mênh mang ấy. Lòng tôi nhiều khi bị xâm chiếm
bởi những nỗi chán chường nó làm cho tôi thành kẻ chán đời. Đường vắng,
ít người và xe pháo. Những chiếc lá bàng run trên cành khô lừ lừ bay
xuống, chạy xiết trên mặt hè ướt át. Nhớ đến gian phòng tối tăm ấm áp của
ông thầy đàn Huế, tưởng tượng đến bàn tay xinh nhỏ của cô gái Huế sẽ
bưng chén trà nóng mời tôi, tôi gọi xe kéo xuống Khâm Thiên.

Thấy tôi đến không nhằm thứ Bảy, ông Sáu ngạc nhiên, mừng. Còn

Hương, tôi nhận thấy Hương nhìn tôi với đôi mắt sáng hơn, bạo dạn hơn
ngày thường. Nàng đỡ chiếc mũ dạ ở tay tôi, móc túi lấy chiếc mùi xoa lụa
hồng thấm những giọt mưa bám ướt. Người tôi, mới trong giây phút đã
nóng ấm lạ lùng. Tôi thấy ngọn đèn dầu như biến thành một cái lò sưởi lửa
đang reo! Tôi thấy không khí bao bọc quanh tôi thật là thân mật!

Tôi nằm với ông thầy đàn ấy mãi đến khuya, khuya lắm mà chẳng nghĩ

đến sự về nhà. Tiếng huyên náo ngoài đường đã ngớt, tiếng phách ở các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.