HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 117

Ngài ngồi ngắm một cách cực kỳ khoan khoái, kẻ khốn nạn bị bỏng, giãy,
kêu lên, sau cùng nhe răng ra chết đứng. Thấy vậy, Ngài nổi giận cho là đã
chết còn cười, lại sai dội thêm nước sôi vào miệng, rồi đứng dậy, tự cầm
gươm khoét mắt, rạch mồm, xẻo từng miếng thịt ném đi.

Ông Sáu đã được thấy ngôi sao chổi mọc ngang trời nhằm chiếu xuống

chỗ hoàng cung, giữa đêm đức vua lẻn ra ngoài thành đi trốn, nhưng người
ta lại lùng bắt được Ngài ở trong rừng. Bởi câu chuyện Ngài bỏ ngôi này,
người ta mới đoán rằng tất cả những trò chơi tàn ác nói trên kia, chỉ do
Ngài giả bệnh điên để dễ dàng xếp đặt mưu cơ lừa người Pháp.

Câu chuyện một đấng Vương mạt vận của nước nhà do ông thầy đàn kể,

làm tôi say hơn khói thuốc, cảm hơn đọc trăm cuốn sử của ngàn năm xưa.
Khói thuốc tỏa trước mặt tôi, quanh mình tôi như một áng mây trời đem lại
cho tôi một cảm hoài vô cùng thống thiết. Ông thầy đàn còn kể tôi nghe
những cuộc nổi chìm của ông trước đây bởi một sự khảng khái bí mật riêng
mà bỏ Kinh thành Huế ra xứ Bắc Hà, cảnh ngộ ba đào xô đẩy ông vào số
phận một người tôn thất vong quốc, vong tộc, lo từng bữa cơm, bữa hút,
thiếu từng manh áo, tấm quần, trong khi những người thân thích với ông
đang ngồi ghế cao ăn lộc của triều đình, chính phủ.

Ông Sáu ngồi dậy nâng cây đàn tỳ, nối lại đường tơ mới đứt, gẩy bài

Nam Ai.

- Hương đâu? Con ca theo cho thầy nghe đi con!

Không thấy con gái đáp, ông Sáu ngơ ngác nhìn quanh bằng cặp mắt mù.

Có tiếng nấc ở phía sau, tôi ngoảnh lại: Hương đang gục đầu vào cánh

cửa, ôm mặt khóc. Có phải người con gái Huế ấy khóc những cảnh huy
hoàng đã chết rồi của ông cha từ mấy mươi năm cũ, hay khóc những cảnh
lầm than, nghèo khổ ngày nay của mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.