HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 160

tôi vụt nghĩ ngay đến mấy phim Mỹ, ông già thám tử Charlie Chan dáng
điệu cũng lừ lừ và bí mật y như vậy.

Nói thực, cảm tưởng của tôi giây phút đó là hơi khó chịu. Tôi đã nghĩ

cách cần đối phó với người khách quái gở này.

Nhưng sự phải đến khả quan hơn ý nghĩ đề phòng. Ông già xoa hai bàn

tay gân guốc, mỉm cười, ngồi xuống. Trước khi ngồi, ông không quên xin
phép bằng mấy câu lịch sự khiêm tốn.

- Ông cho tôi tự giới thiệu. Tên chính tôi có lẽ khó đọc, khó nhớ nữa, vậy

xin ông cứ yên trí người bạn già - nếu ông cho phép tôi được nói vậy - tên
là Goro.

Ông ta ngừng lại. Đôi mắt hiền hiền, cặp môi mỏng che bằng bộ ria đã

chen sợi trắng, phác một nụ cười khả dĩ cho là nụ cười bộc lộ rất hồn nhiên
cái tâm tính một kẻ không cần để mình đề phòng lắm nữa.

Ông ta tiếp, vẫn giữ nụ cười:

- Trước kia, đã lâu rồi, tôi là viên chức một công sở ở Phnom Penh, sau

đó tôi thôi sở, ra làm thương mại. Tôi đã dùng đôi chân khỏe và chiếc gậy
cố hữu này để chạy khắp Đông Dương, cái xứ sở quý hóa đầy nhân tài, đầy
vàng ngọc của ông...

Ông lại ngừng lại. Tôi khẽ nghiêng đầu cám ớn lời ca ngợi đó, dẫu rằng

lời ca ngợi nào cũng tất phải chứa những danh từ hoa mỹ. Nhưng một
người Pháp thuộc dịa khi nói câu ấy ắt phải có quyền thành thực. Mà một
người Việt Nam như tôi sao lại không có quyền ngẩng cao mặt lên để cũng
thành thực và kiêu hãnh nhận rằng đó là cái vinh dự dĩ nhiên của xứ sở tôi
từ bao nhiêu thế kỷ nay - một vinh dự, một sự thực mà bất cứ người ngoại
quốc nào, nếu đã nhận xét, đều không chối cãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.