HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 161

- Tôi làm thương mại ở đất nước ông đã mười năm nay. Tôi đã được lạc

quan nắm chặt tay người Việt. Tôi hiểu họ, tôi yêu họ. Một dân tộc này
muốn hiểu một dân tộc khác, khó gì đâu. Không có gì xa cách cả, chỉ có
những tấm lòng. Khi những ý nghĩ, những tấm lòng khác huyết mạch đã
gần nhau, người ta mới có thể nói đến cái gì là đại đồng, là nhan loại. Ấy
thế mà... A ha! cảm ơn chủ nhân, cảm ơn lão bộc. Nước trà gì đây? Trà tây
hay trà mạn? Tôi thì tôi ưa dùng cái thứ trà mạn pha loang loãng, uống buổi
tối tốt hơn cà phê nhiều.

“Có phải vậy không, ông già!”

Câu sau này, ông ta nói tiếng Việt. Giọng lưỡi sõi lắm. Bàn tay nổi hằn

gân giơ lên đập thân mật vào vai ông Bồng để chấm câu nói và tiếng cười
sang sảng.

Ông Bồng thấy ông khách thân mật một cách dễ dãi thế, có vẻ hân hoan

lắm. Tôi đưa mắt cho ông Bồng lui ra. Tôi cũng tìm vài câu chuyện giản dị
tiếp khách. Khách đến chơi nhà đột ngột, tôi muốn nghe hơn là cần nói. Vả
ông khách của tôi nói cũng khá nhiều. Không khí không vì sự gìn giữ của
tôi mà tẻ nhạt.

Uống xong hai chén nước, ông già đứng dậy xin lui. Tiễn ra cửa, tôi chưa

kịp mời khách đến chơi lần sau, ông đã nói:

- Mai, giờ này, tôi lại đến thăm ông. (Ông ta ngảnh về ông Bồng, nói

tiếng ta). Lão, lão lại đãi tôi một ấm trà mạn nóng nữa nhé. (Ông ta vừa
mặc áo tơi vừa nhìn thẳng vào mắt tôi) Trời đất lạnh lẽo như thế này mà
không có một nơi ấm áp, một người kể được là tri kỷ để nói với nhau vài
câu thì còn lạnh biết bao nhiêu. Tôi ít bạn, nếu nói là không có ai (Đầu ông
già cúi xuống, cúi xuống. Bỗng ông ngẩng vội mặt lên) Ồ, ngoài trời rét
nhỉ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.