HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 162

Trong bóng tối hoang mang đổ với mưa chiều tôi nhận thấy răng ông già

cắn chặt lấy vành môi dưới. Và bàn tay ông, có lẽ run, không biết có phải vì
rét không, nắm tay tôi thật chặt.

Ông bước ra ngoài mưa. Bước chân vẫn quả quyết chắc chắn, như đang

đo đếm. Có lẽ đây là con người đo đếm chiều ngang rộng của đất trời đó
chăng!

* * *

Quả nhiên, giờ ấy hôm sau, ông già đến nữa.

Lần này, ông đến với tư cách một người bạn. Mưa làm áo tơi ông ướt

sũng. Ông cười to, từ lúc chùi giầy, với con Diane và lão Bồng. Lúc vào
phòng, ông vỗ vai tôi (sau này, tôi nhận thấy ông có cái thói quen ấy khi tỏ
điều gì thích ý), ông móc túi áo tơi lôi ra một vật, đặt lên bàn.

Ông Bồng đã đun nước sẵn, pha ngay trà bưng lên. Ông già bằng lòng về

sự tiếp đón này lắm, nhìn chúng tôi một cách cảm động.

Uống trà xong, ông tháo giấy bọc, lấy ra hai chai rượu Tây. Một chai,

ông bảo tặng tôi, một chai ông mở nút. Ông tự ra buffet lấy hai chiếc cốc.
Lâu lắm mới ngửi mùi rượu, nhất là cái thứ rượu Tây hạng tốt này, tôi để
mùi thơm thừa sức quyến dỗ, như mùi hoa quyến rũ con ong đói.

Tôi vừa đưa cốc lên môi thì ông Bồng vào. Tôi không muốn ngảnh lại,

nhưng biết rằng ông sợ hãi lắm. Tôi uống một ngụm hết nửa cốc. Tôi để ý
đến tiếng guốc của ông sau lưng tôi.

- Cậu! Sao cậu lại thế...

Giọng quở trách của ông tự nhiên khiến tôi tức giận. Trước nay, tôi vẫn

thường nể người đày tớ già. Lão trực tính, cái gì cũng nói ngay. Nhưng
trong trường hợp này, tôi thấy tôi bị lão uy hiếp. Ý nghĩ ấy đưa sự tức giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.