HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 164

xuống, thầm thì như nói với mình:

- Than ôi, thật là tay trắng, thật là mồ hôi nước mắt ra sông. Tôi cần cù

tha mồi, đắp tổ, thế rồi một phút nghịch ngợm độc ác của đàn con trẻ công
trình của tôi bỗng sạch sành sanh!

Ông già lại gục đầu mãi xuống. Nhưng bỗng ông đứng phắt lên ngay.

Ông không muốn tôi biết ông khóc.

Vội vàng ông mặc áo, chụp mũ ra cửa. Ông bắt tay tôi rồi vội đi ra mưa.

Đứng dưới mái hiên nhìn ông ta khuất, tôi mới quay vào. Ông Bồng đã
đứng sau lưng tôi. Đôi mắt ông nghiêm trang, buồn bã, và bực bội, như lúc
ông can tôi uống rượu. Tôi thấy sợ đôi mắt người tớ trung thành bèn đi
thẳng vào giường. Ông Bồng thắp đèn, tôi bảo thổi tắt đi, để yên tôi trong
bóng tối.

Đêm ấy vào khoảng gà gáy canh hai, tôi ho nhiều. Ông Bồng ngồi suốt

sáng dưới chân tôi.

* * *

Cách hai tháng sau, ông bạn già mới lại đến. Nhưng lần này vào một tối

sang hè sáng trăng.

Tôi ngồi trong phòng sách. Ông đứng trước mặt tôi lúc nào không biết.

Hơi rượu ở ông sặc sụa. Tôi đang đọc dở một cuốn tiểu thuyết của Stefan
Zweig.

Ông già rầu mặt lại, gõ cái tẩu vào bàn tay (đó là dấu hiệu khi ông xúc

động). Đầu ông gật gật, mắt nhìn ra những bóng lá in xuống mảnh sân xanh
ánh trăng.

- Phải, phải... nhà văn mới tự sát hồi năm ngoái này là cây bút yêu thích

của tôi đây. Tội quá! tội quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.