HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 185

Chúng tôi xuống cầu thang. Ra đường, trí não tôi bị căng ra đến thành

quằn quại, tê dại, đau xót.

Bố mẹ vợ tôi, anh vợ tôi đã lên xe ô tô đi rồi. Mẹ tôi cũng đã ngự lên xe

nhà lối cổ sơn đồi mồi, cao lênh khênh. Ông bố tôi cũng được mẹ tôi gọi
cho một cái xe tay để theo ngay bà về mà ngồi canh giữ cái kho măng,
miến.

Vợ chồng chúng tôi đi bộ. Buổi chiều đẹp như buổi chiều nay mà đôi vợ

chồng mới cưới khoác tay nhau đi quanh vườn hoa “Bôn Be”, thăm Gô đa,
lượn bờ Hồ Gươm thì cuộc sống thật là đầy đủ hết những nghĩa lý mà trái
tim nào mọi rợ đến đâu cũng biết ước ao thèm muốn.

Chiều nay, biết bao nhiêu là người đẹp. Chúng tôi ngắm người ta. Người

ta ngắm chúng tôi. Từ nãy tôi không nói câu gì cả. Tôi đang khổ sở. Tôi
đang nghĩ đến cái giây phút tôi đã thò tay ký tên tôi - mà sao tôi lại ký rất
chân phương vào quyển sổ giá thú. Tôi nghĩ cả đến lúc vợ tôi tay run bật
lên cầm quản bút, đặt cái tên nàng xuống cạnh tên tôi - không biết có phải
là điềm gì lạ không mà hai cái nét nguệch dính vào nhau như sợi xích.

Đi qua nhà Thủy Tạ, tôi lững thững bước vào. Tôi gọi lấy một cốc cà

phê, không cần hỏi ý kiến đàn bà, và truyền lấy cho tôi một cooktail.

Vợ tôi ngồi ủ rũ. Không ai nói với ai. Mãi sau vợ tôi gợi chuyện:

- Uống ít chứ, say về mẹ mắng cho chẳng bõ!

Tôi trợn mắt nhìn vợ tôi. Thế ra tôi không còn có quyền gì cả. Mẹ tôi,

bây giờ đến vợ tôi, lúc nào cũng chỉ có thể nói với tôi bằng cái giọng đe
dọa ấy.

Tôi liền nốc cạn một hơi, rồi gọi luôn cốc nữa để lại uống một hơi liền.

Đang đói, rượu ngấm rất nhanh trong tạng phủ. Vợ tôi chưa biết tôi say, nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.