HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 186

về chuyện dự định chơi họ, buôn món hàng này có lời, tích trữ món hàng
kia có lãi.

Tôi biết, tôi biết người con gái xuất thân ở một căn nhà cổ nhất và giàu

có tiếng ở cái thành phố này chỉ có thể nói cho tôi nghe về những chuyện
tiền nong, những chuyện thêm cân bớt lạng mà thôi. Người con gái đẻ ra đã
tập lẫy, tập ngồi, tập đi trên đống tiền đống bạc, thì tình cảm làm gì còn có
nữa! Tất cả sự đời kế tiếp nhau từ ngày nhỏ đến lúc lớn đi lấy chồng, người
con gái ấy đã quen đánh giá bằng tiền. Người chồng, đứa con, và tất cả
cuộc đời, trong khi đó, chỉ còn là một vật bị vê nhỏ lại để nhét qua cái lỗ
đồng xu.

Tôi nghĩ miên man như vậy, bạn tôi ơi, tôi nghĩ như vậy trong một cơn

say thấm thía.

Tôi nhìn vợ tôi, tôi thấy nàng không đẹp như ban sáng, như hôm qua,

như hôm cưới nữa. Mắt tôi mờ đi, không biết vì men hay vì nước mắt. Vợ
tôi thấy tôi không nghe chuyện thì im bặt, tay đưa lên mân mê chiếc kiềng
vàng. Tôi ngẩn ngơ, rồi ngây dại, tôi dúng ngón tay vào cặn cà phê viết
xuống mặt bàn như vẽ bùa. Vợ tôi cười gượng gạo:

- Vẽ gì thế?

Tôi đáp, không ngẩng đầu lên, giọng lạnh lẽo như gió đang thổi trên

nước hồ xanh ngắt.

- Ký lại cái tên xem thế nào! Hờ, thế nào mà mình đã ký một cái tên! Lạ

nhỉ!

Có lẽ vợ tôi đã nhận thấy môi tôi cắn lại, mắt tôi hỏa bốc, nên tức thì

đứng phắt lên, dằn dỗi:

- Cậu cứ ngồi đấy mà say. Tôi về, không mẹ chửi. Mẹ chửi thì một mình

tôi khổ, chứ cậu cần gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.