HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 187

Nói rồi, vợ tôi ra đường gọi xe.

Tôi không nhúc nhích, lắng nghe cái say chạy trong mạch máu, như là

thường khi tôi thầm đếm trong gương những sợi tóc sâu dần, ngày này tiếp
ngày khác qua đi trên căn gác hẹp đầy mạng nhện.

Mạng nhện ám ảnh như những con chữ ký, như những sợi xích sắt không

bao giờ đứt được. Anh bạn ơi, tôi sợ nhất những đường tơ nhện, tuy không
có cái khí lạnh như hơi thép, nhưng cũng đủ vương gai góc những đoạn
đường, có phải vậy không anh?

Lâm Văn Túc

Tiểu thuyết thứ Bẩy, số 473/1943

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.