Nói rồi, vợ tôi ra đường gọi xe.
Tôi không nhúc nhích, lắng nghe cái say chạy trong mạch máu, như là
thường khi tôi thầm đếm trong gương những sợi tóc sâu dần, ngày này tiếp
ngày khác qua đi trên căn gác hẹp đầy mạng nhện.
Mạng nhện ám ảnh như những con chữ ký, như những sợi xích sắt không
bao giờ đứt được. Anh bạn ơi, tôi sợ nhất những đường tơ nhện, tuy không
có cái khí lạnh như hơi thép, nhưng cũng đủ vương gai góc những đoạn
đường, có phải vậy không anh?
Lâm Văn Túc
Tiểu thuyết thứ Bẩy, số 473/1943