HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 252

Tam Lang Vũ Đình Chí

với nỗi vinh nhục của nghề làm báo

C

ái vinh

Thời xưa, cứ đầu xuân, nho gia có thói quen khai bút, dầm đầu bút lông

vào nghiên đá, phất tay áo rộng, chữ nghĩa như rồng như phượng nhảy múa
trên mặt giấy hoa tiên. Một đôi câu đối. Một bài thơ tâm sự với chúa xuân.
Một bài từ, bài phú chuyện trò với cõi phù sinh.

Thời nay, vẫn còn mấy cụ già, mấy ông văn báo, cũng múa bút bi, sớm

ngày mồng một Tết, gọi là “khai bút cái chơi”.

Phần tôi, vốn biếng lười không ưa quá nệ cổ, chẳng xuân nào khai bút.

Vậy mà, đầu xuân năm nay, cái xuân con khỉ này, tôi cảm thấy nỗi xốn
xang, man mác, nhớ thương một cái gì trong quá khứ. Đêm giao thừa qua
hai tiếng đồng hồ, ngồi bịt kín tai mong trời đất im tiếng pháo, tôi chui vào
màn, tìm giấc ngủ. Nhưng sao mà ngủ được! Chao ôi, những ngày xuân,
những đêm xuân thời trai tráng vẫn cứ đến hoài với cái thân già, giờ đây,
ngẩn ngơ trong một gian phòng nhỏ, một đèn một bóng, mình nói với mình,
nhớ rất nhiều đến những người thân kẻ sơ đã khuất.

Nửa đêm thức giấc, bật ngọn đèn nhỏ đầu giường, nhìn chồng báo chí

xếp đầy mặt bàn con, tôi nghĩ ngay tới ông Tam Lang Vũ Đình Chí, sư phụ
tôi, dẫn dắt tôi viết từng dòng, kể từ năm 1929.

Ông Tam Lang nếu sống được đến nay thì gần tròn trăm tuổi. Ông là một

nhà văn viết báo, không là một nhà báo viết văn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.