HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 280

khoăn lo rằng lũ trẻ con Pháp sẽ tìm thấy nó, hoặc anh phu quét đường, anh
phu rác vô tình đưa nhát chổi vào…

Mong mỏi mãi mới tới lúc thành phố lên đèn. Phương dắt xe đạp ra

đường, chẳng kịp gài vạt áo vào thắt lưng cho khỏi nát, anh phóng đi vun
vút.

Cái miệng cống đây rồi!

Nhưng anh không dám dừng xe lại. Anh đạp thẳng, mặt tái đi bởi anh

thấy tính lương thiện của mình không thể dễ dàng biến ra cái liều lĩnh của
một thằng ăn cắp. Đi hết phố, Phương quay trở lại. Tim anh đập mạnh hơn.
Song anh hẹn cho mình lần này phải liều. Đến gần miệng cống, anh tạt xe
tới vỉa hè, toan xuống. Bỗng một tiếng còi xe hơi hét sau lưng. Phương giật
nảy mình, đạp thẳng.

Anh hãm xe lại sau cột đèn, bực tức… Anh phải gợi lòng dũng cảm bằng

cách nghĩ tới những vị đường quan ăn cắp tiền dân để làm giầu; những sự
tàn nhẫn của các bậc đại thần… bóc lột cả tiền tài, trinh tiết của đàn bà, con
gái để cung cho dục vọng chốc lát… còn anh, anh chỉ nhặt quả bóng cao su
trong lỗ cống bẩn mà thôi! Đó không phải là tội lỗi mà là quyền của một
người đi ngoài phố - không ai cấm nhặt vật gì nằm dưới gót giày.

Thế rồi, người đàn ông đã triết lý để có đủ năng lực ăn cắp, chặc lưỡi

một cái ung dung đạp xe đến gần miệng cống; anh nhìn trước sau, nhìn
xung quanh, sau cùng vờ hỉ mũi, cố ý đánh rơi chiếc khăn tay. Và tức thì,
anh nhảy xuống nhặt chiếc khăn, đồng thời bàn tay run bần bật thò vào
miệng cống gạt mấy cái lá bàng sang bên, lôi quả bóng ra. Đoạn anh luống
cuống trèo lên yên, ra sức đạp. Mắt anh hoa lên, mặt tái mét, mồ hôi chảy
ròng ròng. Qua được vài phố, ngoắt ra đường bờ sông, nhờ luồng gió mát
quạt vào người anh mới tỉnh. Quả bóng bám đầy nước cống bốc lên một
mùi hôi hám, anh vẫn ôm chặt vào sát ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.