Ngày chủ nhật, Phương xoay trần, chuyền bóng với con ở ngoài sân.
Quả bóng qua lại trước mắt anh, anh lại nhớ đến buổi chiều hôm ấy…
Mặc dầu cách nay đã một tháng, và lý luận cách nào đi nữa, Phương vẫn đỏ
mặt, đau đớn mỗi lần thấy con tươi cười ấp quả bóng cao su lên cái má
trắng hồng phinh phính, chạy tới nũng nịu: “Ba mua bóng ở đâu thế hả ba?”
Bị con hỏi ngây thơ như thế, anh rầu mặt, cúi đầu nhìn bàn tay buổi chiều
nọ bám đầy nước cống mà tới giờ lúc nào anh cũng còn ngửi thấy mùi hôi.
Phương bảo con cất bóng, rồi anh mặc áo, dắt nó lên vườn Bách thú.
Ở công viên này, vào ngày chủ nhật trẻ con Pháp chơi đông lắm.
Đi qua chỗ trẻ chơi đu, nó đứng lại nhìn một cách thèm thuồng con búp
bê của một đứa con Tây đang ẵm.
Phương kéo nó, nó không chịu đi cứ ngây mặt ngắm con búp bê ấy mãi.
“Ba mua cho con con búp bê đẹp như thế kia nhé! Ba mua nhé!...”
Phương nín lặng. Nó nhìn cha rồi mếu máo. Anh đưa con về, và từ đấy
anh lại não lòng vì con búp bê mà anh biết rằng không bao giờ mua được.
Trưa hôm sau, Phương lại cùng chiếc xe đạp lang thang trên các con
đường vắng dưới nắng hè. Mỏi mệt, anh ngồi xuống chiếc ghế xi măng bên
hồ Hoàn Kiếm, rút khăn thấm mồ hôi. Anh nghĩ đến con lúc này đang
ngoan ngoãn ngủ để mơ thấy con búp bê xinh đẹp anh hẹn chiều nay sẽ
mua về. Phải đánh lừa con, anh khổ tâm lắm. Anh muốn khóc, khóc to lên.
Anh hằn học với tất cả mọi người, bởi vì mọi người, giữa lúc lòng anh khổ
não thế lại nhởn nhơ kiêu hãnh vì được sống, khiến anh ghen tị và tức tối.
Xe hơi bóng nhoáng chạy vun vút trên đường, những tà áo lụa thấp thoáng
sau những khóm liễu rủ tơ mành… Hoa gạo đỏ, hoa soan tây trắng nở rực
trời bên kia bờ in bóng xuống mặt hồ xanh lặng sóng. Đời đẹp lắm, vậy mà
anh cảm thấy mình không được sống giữa cuộc đời!