HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 287

Anh Tư không nói, chỉ chép miệng, thở dài hai ba cái liền. Chị Tư cau

mặt lại, lầm bầm:

- Ruộng xa làng hại thế đấy. Đã đến nước này thì bố nó để tôi chửi bật

mả chúng nó lên mới được.

Chị ngẩng nhìn quanh. Trên đê có vài con trâu lầm lì gậm cỏ. Khắp cánh

đồng không có bóng người. Mặc kệ, không có ai, dù chỉ có mấy con trâu,
chị Tư cũng định chửi mấy câu, chửi cho to thì trong làng chúng nó cũng
phải nghe thấy chứ. Chị đặt thúng xuống, vừa sửa soạn để chửi thì anh Tư
gắt mà gạt ngay đi:

- Thôi bu nó. Hay gì cái thói chua ngoa. Mình càng chửi nó càng lấy

trộm già.

Chị Tư vốn sợ hãi chồng, lại bưng thúng lên, nhưng chị cũng lầu nhầu,

rồi cả hai vợ chồng lại rảo bước.

- Ức lắm. Làm mồ hôi cái mồ hôi con, đến vụ chúng nó kéo nhau ra ăn

trộm.

Anh Tư chỉ chép miệng, im lặng bước. Chị Tư một lúc sau lại nói:

- Nào có phải ruộng của mình. Cái thân phận đi cấy rẽ, không gặp mưa

nắng thuận hòa, không trông nom xuể thì bán xác đi mà bù thóc cho người
ta ư. Món nợ ông bà Phán ngoài ấy còn có ít, vụ này lại nợ thêm lên nữa thì
đến cùng…

Chị nín ngay lại. Chị toan nói đến câu “tự tử”, nhưng biết rằng nói đến

câu ấy là anh Tư nổi cục mà chửi liền. Anh rất sợ cái việc phẫn uất ghê
gớm ấy. Thường khi, anh bảo vợ: “Dù khổ thì cũng cứ phải cố sống. Trời
đầy mình làm thằng khố rách áo ôm mà chỉ nghĩ đến chết thì chết một
nghìn lần chưa đủ. Huống chi mình còn có cha mẹ già, còn có con thơ nữa.
Chết làm gì vội cho phí đời. Khổ mãi cũng quen đi”. Anh Tư nghĩ thế, nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.