HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 314

Tự thâm tâm Hoài, trong gân cốt Hoài vang lên câu nói đó. Anh ngây

ngất, bám chặt vào gờ tường hoa, da thịt nghe bừng bừng như lên cơn sốt.

“Phải khỏe! Phải khỏe!”

Mười ngón tay anh bấm mạnh vào tảng gạch, nửa mình nhoài về phía

trước, anh vận dụng gân lực, theo cái đà của lực sĩ bên võ trường đang biểu
diễn các động tác nhào lộn dẻo mềm trên gióng sắt cao chót vót. Nửa mình
anh dướn cao trên hai bàn tay chống xuống mặt tường, chân anh rời nền
gạch, mắt anh trừng trừng nhìn xuống bãi cỏ xanh, hoa mắt và miệng hừng
hực thở. Tuy vậy, anh vẫn cố bắt chước lực sĩ ở dưới kia.

- Cậu làm gì thế? Khéo kẻo ngã nhào xuống thì nát thịt mất thôi! Cậu

vào nằm nghỉ, rồi uống thuốc đi. Nó sắc xong rồi đấy!

Người chị góa vừa trang điểm xong, sắp gọi bác tài đánh xe ra đền lễ cho

em, thấy vậy thốt ôm chặt lấy Hoài, la lớn. Hoài đỏ mặt, khó chịu vì người
chị coi mình như con trẻ. Thật lạ lùng! Anh là một sĩ phu, vậy mà, trong
cánh tay run sợ của người chị góa lúc này anh chỉ là một cậu bé nghịch
tinh, và trước cuộc sống anh chỉ là một tầu lá chuối cũ.

Hoài khổ sở quay vào buồng sách, sợ chị lo âu. Người chị đi lễ rồi, anh

lại ra cửa sổ, áp vầng trán nóng bừng vào song sắt, nhìn xuống võ trường
đang dâng lên những tiếng còi, tiếng hát vang như sóng bể.

“Phải khỏe!... Phải khỏe!”

Hoài lao đao ngồi bật xuống giường, anh ngả mình xuống nệm, mắt từ từ

khép. Ánh nắng thu dọi qua khung kính lấp lánh nhảy rỡn trên hai bàn tay
nổi gân xanh đặt trên lồng ngực khẽ động như cánh hoa sắp rụng.

Tối ấy trăng thu sáng vằng vặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.