HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 326

Chúm môi son nhả mấy vòng khói thuốc lá “ăng-lê”, rồi ngửa mặt nhìn

theo... nàng chỉ tay vào ngực, lơ đãng nói:

- Như Hà!

- Như Hà? Cô lại nói đùa. Cô nên nhớ ngoài Kim Dung chẳng còn ai làm

“sống” được lớp sau cùng...

Như Hà vội ngắt lời Thanh:

- Vâng, lớp cuối cùng nó “sống” được ở chỗ: một thiếu phụ điên đi lang

thang bên bờ biển tìm đứa con nhỏ đã bị người chồng làm nghề chài lưới
nghi cho nàng vì mê trai mà định giết chồng, nên đem con bỏ vào trong khe
núi. Tới lúc nàng nghe tiếng khóc của con văng vẳng đằng xa, lần mò tìm
được gần đến nơi thì người chồng chở thuyền tới ẵm đứa bé vượt ra khơi
sương phủ mịt mù... Trong những phút mà trái tim công chúng đều hồi hộp
ấy, Như Hà - người thiếu phụ mất chồng, mất con - cần hết sức đặt mình
vào cảnh thực, một cảnh chia lìa đau đớn mà chính mình đã biết, hay sắp
trải... Phải có nước mắt, phải có dáng điệu yếu đuối khi trèo lên các mỏm
đá nhọn, phải có giọng khàn khàn đầy lệ lúc hấp tấp chạy đến bồng con,
phải có hai bàn tay run rẩy khi đứng chơi vơi trên mỏm đá vẫy người chồng
gian ác và đứa con tội nghiệp trên chiếc thuyền vùn vụt trôi, rồi ngã khụy
xuống, mặt ngoảnh ra khơi, một tay vẫn từ từ, uể oải... chờ cho màn hạ gần
hết mới nằm yên... Một tấm kịch cảm động vô cùng mà người sắm vai
chính, Như Hà xin cam đoan chẳng để “Én lạc” không có một tiếng vang...

Như Hà nói trôi chảy một hồi, Hoàng Thanh hình như lắng tai nghe,

nhưng không nhớ cô nói những gì bởi óc anh bận nghĩ đến Kim Dung.

Lê Quang, một diễn viên lay vai Thanh, nói:

- Anh có bằng lòng để Như Hà thay Kim Dung? Quả quyết mau đi, chỉ

còn có mười phút nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.