HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 339

Một người không sống

Đ

ã tám năm nay, bà Mộng Hoàng sống với người đàn ông ấy những ngày

tối tăm, buồn tẻ quá. Nhưng, yên phận làm người vợ hiền bà chưa một lần
nào tỏ ý chán chường cuộc đời bằng tiếng thở dài trước mặt chồng.

Bộ mặt nghiêm khắc của người chồng lâu dần làm đổi sự yêu đương

bồng bột ở lòng bà ra sự phục tòng, sợ hãi. Bà cảm thấy rất thấm thía rằng
một ngày sống với người chồng ấy, một ngày bà hoàn toàn là người nô lệ,
nô lệ một cách nhục nhằn, vô lý mà người ngoài không ai biết, ngay cả
chồng bà.

Hàng ngày, bà Hoàng dậy rất sớm. Trong khi bọn gia nhân mở cửa hàng,

bà ra ngồi chỗ thu tiền, cắm cúi trên chồng sổ sách đầy những tính cộng,
tính trừ, nó làm cho bà nhức đầu, hoa mắt. Từ sáng đến chiều, khách mua
tấp nập, bà phải luôn miệng nói cười niềm nở. Chỗ này, bà Hoàng cần để
mắt tới bọn phu đóng hàng cho cẩn thận để tải ra ga; chỗ kia, bà phải chạy
đến để vui vẻ điều đình với một ông khách hàng khó tính; và chốc chốc,
tiếng chuông điện thoại lại gọi bà chạy về bàn giấy trả lời, tính toán với
một hãng buôn người Pháp về việc hàng hóa, tiền nong.

Suốt ngày, bà Hoàng bận bịu, nói khô họng, viết mỏi tay, đôi khi gặp

trường hợp khó khăn bà lại phải thay người thư ký, thân chinh xách cặp da
đi thu tiền.

Cửa hiệu bà Hoàng phát đạt như thế quanh năm vì sự lịch duyệt, thực

thà, ngay thẳng của bà, nụ cười vui vẻ của người thiếu phụ xinh đẹp ấy đã
bắt Thần Tài phải tươi cười mà bước vào nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.