HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 345

Bà Hoàng đã cạn lời xin ông cho đem xuống vườn chôn cái kỷ vật ghê

gớm ấy đi, vì chính bà, bà cũng khiếp sợ nó như lưỡi liềm Thần Chết, song
ông nhất định không nghe, cứ treo nó trên lò sưởi để nhìn.

Mỗi khi than trong lò sưởi nguội, ông thấy gian phòng thành ra giá như

băng, không phải giá vì tiết trời đông, ông cho là giá vì hơi lạnh ở thanh mã
tấu u ẩn những vong hồn, cáu đầy những vết máu tiết ra, làm cho ông run
bần bật.

Đêm, thương chồng cứ phải ngủ ngồi trên chiếc ghế bành, bà Hoàng

không đành tâm nằm một mình trên giường, nên bà cũng trải nệm xuống
dưới sàn, ôm lấy chân chồng mà ngủ.

Ban ngày, tuy bận về hàng họ, bà cũng phải chạy lên luôn, rón rén đứng

hé cửa nhìn, hay đến sau lưng ông khẽ dặng hắng lên một tiếng, thấy ông
không sai gì, không có sự gì lạ cả, bà lại rón rén xuống dưới nhà.

Cuộc đời của người đàn ông sống như chết ấy, cuộc đời của người thiếu

phụ trẻ trung đã bị thảm sầu đầu độc dần dần, cứ như thế mãi, như thế
mãi..., cho đến ngày nào?

* * *

Con người khốn nạn nọ đang tập tễnh đi dưới đường mờ mưa bụi, đầy lá

chết, đi hoài...

Bà Hoàng đứng trên cửa sổ nhìn theo bóng chồng, lòng như bị đứt ra.

Ông đi đâu, bà đã biết rồi. Hàng ngày, sau bữa cơm buổi tối, một cái lệ
quen bắt ông phải mặc quần áo, ngậm điếu xì gà, vác ba toong ra đi bộ,
mặc dù bà luôn ép ông ngồi xe hơi, hay ngồi xe tay nhà cho khỏi ướt, khỏi
lạnh.

Đi theo dõi phía sau lần đầu và mấy lần sau nữa, bà Hoàng thấy ông lang

thang lên đường Hồ Tây, đứng tựa gốc cây, có khi đứng ngoài cửa chùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.