HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 359

con mắt của bức tranh hổ trên ban thờ nhà trọ!” Linh run cả mình như chiếc
lá trên cây.

Anh tròn mắt mà nhìn những chiếc chấn song sắt. Chả mùi mẽ gì những

chiếc que sắt ốm yếu ấy! Những bàn chân kia, những chiếc răng kia có thể
bẻ, có thể nhai vụn nó ra như cám.

Hai con hổ ở hai chuồng, đi đi lại lại. Thỉnh thoảng chúng dừng nhìn anh

gờm gờm. Mồ hôi túa ra khắp cả mình, anh vội lui, nhưng miệng vờ huýt
sáo, làm bộ mình bất chấp.

Anh lại đi trong phố, qua phố Hàng Ngang, Hàng Đào. Vẫn từng nấy

những cô con gái ngồi xé lụa. Anh lại qua Hồ Gươm, bên gốc liễu đã thêm
và bớt đi biết bao nhiêu màu áo, vui thay, vui thay! Những con bướm của
trời. Vậy mà anh không còn được sống mãi mà ngắm những con bướm trời
xinh đẹp ấy. Anh sẽ bị hổ vồ, hổ xé. Ý nghĩ não nùng này nhường chỗ cho
một ý nghĩ điên khùng, liều lĩnh khi anh qua cửa đền Ngọc Sơn. Ở dưới
chân cái tháp bút cao chót vót kia, lão già coi tướng số vẫn ngồi. Lão ngồi
yên lặng như pho tượng bên chiếc tráp đen, vài ba cuốn sách chữ Nho cũ
nát, một chuỗi chân gà khô như người lão. Con người vô dụng như pho
tượng ấy sao còn có thể làm cho anh khổ sở, sợ hãi vì cái ám ảnh “sẽ bị hổ
vồ”? Anh rất hối hận sao đã để quỷ đưa đường ma dẫn lối, la cà đến hỏi lão
về tương lai số phận của anh. Anh ước ao giết ngay được lão mà không bị
tội tù gì thì hả quá.

Một người cảnh sát đi qua. Người cảnh sát ấy nhắc thầm anh nhiều thứ

lắm, nên anh đi vội về nhà.

Trời còn sớm. Vợ chồng người chủ trọ lại về quê làm ma mẹ. Anh mua

một chai rượu và gói lạc rang ngồi nhấm nháp. Uống hết chai thì vừa vặn
say. Bức quá, anh ra sân đứng nhìn mây để chờ mưa, hay một cơn gió
giông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.