HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 387

Anh cho là câu chuyện khôi hài thú vị, liền bá lấy cổ nàng:

- Vậy em hãy ban cho kẻ này một cái hôn, gọi là chút duyên may của

người tiên, kẻ tục.

Anh đặt môi lên má nàng, xuống môi nàng. Nàng rùng mình, bủn rủn cả

thịt da.

Nắng chiều sắp tắt sau cái hôn dài mà nàng trinh nữ lần đầu được hưởng,

mà gã phong tình như con bướm thành tinh lượn bay khắp trời hương đã
mê ly hút giọt mật đầu. Giọt mật đầu ấy là một lời thơ ở môi nàng: “Em
muốn yêu anh”.

Nhưng đó chỉ là câu nói vô tình buột miệng trong cơn cảm khoái, vì vậy,

Simonne cuống quít gỡ tay anh đứng dậy, nhìn hoàng hôn lòng lại nhủ
lòng: “Một ngày tự do đã hết rồi!”.

Nghĩ ra một kế để gỡ thoát tay anh: nàng vờ để rơi vài bông hoa xuống

sông, bảo anh xuống vớt. Chờ lúc anh lúi húi bám rễ cây lần xuống, nàng
rón rén bước đi một quãng rồi cắm đầu chạy.

Nhưng không biết nghĩ sao, nàng đứng lại, lấy ngón tay viết xuống bãi

cát địa chỉ của bà cô nàng, và để làm dấu hiệu cho chàng biết, nàng cắm lên
hàng chữ ấy mấy bông hoa.

Ra đến đường sắt, may gặp chuyến xe điện sắp đi Hà Nội, nàng vừa kịp

nhảy lên thì tầu chạy. Tầu chạy được quãng dài, nàng mới thấy chàng chạy
đuổi theo giơ tay vẫy. Nàng thương hại cũng giơ mùi xoa vẫy. Một nỗi
buồn bỗng xâm chiếm cả tâm hồn, nàng đưa khăn lên làn môi thắm như để
lau, để xóa một vết gì nhơ bẩn, một vết của Tình yêu.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.