HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 85

Hành khất, hành văn

T

ừ cái thuở Hà Nội băm sáu phố phường, tôi - một cậu bé con đã được ăn

Tết cổ truyền của Thủ đô lưu giữ khá nhiều kỷ niệm. Thời gian trôi như
nước chảy, nhiều chuyện cũ quên đi, duy mẩu truyện ngắn ngủi này, tôi
không sao quên được. Nó nhắc nhủ tôi nghĩ đến nó, nhớ đến nó, nhớ đến
đau lòng. Tôi bẩm sinh là thằng nhỏ mau nước mắt, dễ buồn dễ khóc những
chuyện không đâu. Hàng năm cứ đúng lúc thành phố nổ ran pháo giao thừa,
tôi chui vào cái giường nhỏ bé của tôi trong góc kín, kéo chiếc chiếu phủ
lên tấm chăn bông mỏng manh, nằm lắng nghe pháo thiên hạ đón xuân.

... Mấy ngày Tết năm xưa rét lắm, một chăn dạ, chăn bông không đủ ấm,

tôi phải dùng hai lá chiếu phủ lên chăn mới đủ ấm, nằm nhắm mắt suy nghĩ
chuyện đời. Tuổi thơ còn non dại, đã biết cuộc đời ra sao, sống chết vui
buồn là cái gì, thế mà, đúng giờ giao thừa đêm ba mươi, tự nhiên tôi cảm
thấy buồn vơ vẩn, buồn không duyên cớ, không muốn nói với ai, không
thích nhìn mặt ai, chỉ thèm chui vào một xó, nằm nghĩ ngợi đến chuyện nhà
trường, chuyện thầy, chuyện bạn tốt xấu, chuyện anh chị em trong nhà lục
đục hay êm ấm. Chỉ có thế thôi mà nước mắt đã rưng rưng. Cái xó tôi nằm
giữa lối cửa ra vào. Nửa đêm sắp giao thừa, mẹ tôi, theo thường lệ hàng
năm, lăng xăng, te tái lo việc quan trọng là sửa soạn mâm xôi con gà luộc
thật thanh khiết, chờ đến khi pháo nổ gần im tiếng là khệ nệ thân chinh
bưng lễ ra vỉa hè trước cửa, hương hoa, đèn nến sáng choang, đứng rì rầm
khấn vái đất trời, thánh thần, tiên tổ phù hộ độ trì an khang hạnh phúc.

Mẹ tôi đang thành kính khấn vái thì tôi tung chiếu, tung chăn vùng dậy

trong tiếng kêu thất thanh của mẹ: “Ối trời, ối đất ơi, chúng nó cướp mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.