HẠ TÂN LANG - Trang 165

dậy đi mở cửa, gió rét đêm đông quất vào mặt, Ninh Hoài Cảnh nhìn người
đến, nhất thời quên cử động, tay vẫn cầm then cửa, không nói nên lời.

Đứng ngoài cửa là Ninh Hoài Tuyên, đại công tử Trung Tĩnh hầu phủ,

dáng vẻ đường hoàng, so với đệ đệ không nên thân, tựa như đại bàng so
cùng chim sẻ. Đại bàng không nói lời nào, chim sẻ không tin nổi vào mắt
mình, dụi dụi hai mắt, dụi đến tròng mắt muốn rớt ra.

Hai huynh đệ tựa hồ từ nhỏ đã định sẽ không đi cùng một con đường.

Hoài Tuyên trầm tĩnh, Hoài Cảnh hiếu động; Hoài Tuyên hướng nội, Hoài
cảnh hướng ngoại; Hoài Tuyên văn có thể an bang, võ có thể định quốc,
Hoài Cảnh ăn chơi gây chuyện thị phi, ngay cả “Luận ngữ” cũng không
thuộc hết. Hai người mặt dù không đến nỗi thủy hỏa bất dung, nhưng cũng
không có thủ túc tình thâm gì nhiều. Trong ấn tượng, đại ca mọi mặt đều ưu
tú khiến phụ thân nở mày nở mặt luôn có một loại khí khái quang minh lỗi
lạc, thanh tĩnh tựa trúc bàn, cho dù mình có cố gắng cỡ nào cũng không
đuổi kịp. Nay nhìn đến nam tử khuôn mặt tái nhợt trước mắt, Ninh Hoài
Cảnh phải mất thật lâu mới tìm lại được thanh âm của mình.

“Ca?”

Ninh Hoài Tuyên khóe miệng giật giật, ánh mắt cũng mơ hồ lộ ra một

tia mờ mịt, ngập ngừng một lúc mới nói.

“Ta… muốn cùng đệ tâm sự.”

Lúc cả hai ngồi xuống bên bàn, Ninh Hoài Cảnh mới phát hiện đại ca

là có mang rượu đến. Trong phòng không có chung rượu, Hoài Tuyên ngày
thường tựa thiên nhân hiện tại cũng không thèm để ý, mở nắp bình liền kề
miệng vào uống một hơi.

“Đệ… xong việc liền trực tiếp hồi phủ?”

Ninh Hoài Cảnh sửng sốt trong chốc lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.