HẠ TÂN LANG - Trang 190

Trong lúc ngoài kia tin đồn loạn xạ, Ninh Hoài Cảnh vẫn là nhẹ nâng

vạt áo, cước bộ nhanh nhẹn, ngân quan thúc phát, hoàn bội đinh đang. Mấy
người đứng ngoài khom mình hành lễ, không hảo ý cười nhạo một câu.

“Tiểu Hầu gia, ngài vất vả rồi.”

Hắn vẫn là tiêu tiêu sái sái cầm thánh chỉ.

“Không dám” Nếu không có ngói đỏ tường vàng, cung các nguy nga

sau lưng, người ta còn tưởng hắn đang tiêu dao trong Xuân Phong Đắc Ý
lâu.

Một đường không nhanh không chậm bước ra cửa cung, phía ngoài đã

có cỗ kiệu chờ sẵn, các kiệu phu cung kính đứng hai bên, khom người chờ.
Nhưng Ninh Hoài Cảnh không lên kiệu, mà là đi thẳng về phía trước.

Phía đằng kia, Từ Khách Thu đang đứng tựa vào tường thành, hai mắt

mở to gắt gao nhìn hắn. Cằm tựa hồ so với trước gầy hơn một chút, làm nổi
bật đôi mắt to tròn, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Chỉ mới mấy ngày không
gặp, Từ Khách Thu lại tiều tụy đi rất nhiều.

Ninh Hoài Cảnh bước đi như chạy đến trước mặt y.

“Không phải bảo ngươi rồi sao? Có gan cũng đừng ra đường, bị ta bắt

là sẽ không thả ra nữa đâu. Xem xem, hiện tại ta bị sung quân biên ải rồi,
ngươi theo ta không?”

Từ Khách Thu cắn môi không nói lời nào, chỉ là vẫn chăm chăm nhìn

thẳng vào Ninh Hoài Cảnh. Ninh Hoài Cảnh sờ sờ đầu.

“Ở Tây Cương rất khổ, chẳng phải chỗ tốt lành gì cả, xui thì còn phải

đánh giặc, muốn ăn không có ăn, muốn uống không có uống, khóc lóc cỡ
nào cũng vô dụng. Bên cạnh lại là tộc Nguyệt Thị, man nhân không hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.