HẠ TÂN LANG - Trang 47

Gương mặt Từ Khách Thu ẩn sau hỏa đăng, Ninh Hoài Cảnh giương

mắt cố nhìn, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy rõ.

“Ngươi không phải vẫn luôn muốn thế này sao?” Hắn lúc nói vẫn còn

nghiến chặt răng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người,
“Ngươi còn quay đầu nhìn cái gì? Chẳng lẽ tiếp theo phải làm gì cũng cần
ta dạy?”

Ninh Hoài Cảnh vội nắm tay y, vừa nãy ngoài đường chạy một hơi,

tay vẫn còn nóng ấm, ánh mắt lại lạnh lùng.

“Ngươi thế này là sao?”

“Tặng cho ngươi!” Đánh chết y cũng không chịu cho Ninh Hoài Cảnh

thấy mặt mình, chỉ là thanh âm cũng đã thấp hơn, cắn môi một hồi mới hàm
hàm hồ hồ nói, “Quà sinh thần của ngươi… Ngươi không phải vẫn luôn
muốn có sao? Ta luôn ăn của ngươi dùng đồ của ngươi, ta… ta…”

Dùng sức giãy khỏi bàn tay Ninh Hoài Cảnh, hai má đỏ bừng của ai

đó cuối cùng cũng bị nhìn thấy rõ, đôi môi hồng hồng, khóe mắt cũng
phiếm hồng.

“Tặng ngươi thì ngươi nhận đi, nhiều lời như thế làm gì?” Chỉ có hàm

răng là vẫn còn trắng bóng, khẩu khí sắc bén như muốn cắn chết người.

Ninh tiểu hầu gia dùng ba mươi viên Nam Hải châu cũng không đổi

được một cái liếc mắt của Ngọc Phiêu Phiêu, Từ Khách Thu thay hắn điều
đình, vật đem ra đổi là một quyển ca phổ của Giang Nam sở quán.

Vương tôn công tử trong kinh đã sớm buồn chán nghe ca cơ cứ mở

miệng ra là hát “trường tương tư”, “trường tương vọng”, tú bà khôn khéo
thấu hiểu tình hình, chỉ là tìm không được ca phổ mới mà gấp đến giậm
chân ai oái. Này một quyển ca phổ tuy ở Giang Nam bị xem là cũ, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.