HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 194

“Không sao, nàng sẽ không biết, không có gì lớn...” Một thanh âm khác

lại xuất hiện.

Trong lòng nàng hai âm thanh trái ngược nhau đấu tranh, giằng co,

không ai nhường ai, nhưng cổ xúc động này hồi lâu vẫn không tiêu tan
được, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ.

“Không sao, nàng sẽ không biết...” Trong lòng nàng một thanh âm khác

càng lúc càng mạnh, cuối cùng, nàng áp chế không được khát vọng từ đáy
lòng, chậm rãi tới gần mặt Đoạn Vân Tụ. Từng chút từng chút, môi của
nàng kề vào môi của Đoạn Vân Tụ, sau cùng, chạm đến một mảnh mềm
mại trơn nhẵn, còn ngửi được cả mùi rượu nữ nhi hồng.

Trong lòng nàng một trận xao động, nàng chưa bao giờ biết nguyên lai

bờ môi của một người lại mềm mại như vậy, thơm như vậy, sẽ làm cho
nàng mê luyến thật sâu, sẽ mang lại cho nàng cảm giác tốt đẹp chưa từng
có như vậy, làm cho nàng khó có thể buông tha.

Nàng luyến tiếc không nỡ rời ra, tiến thối lưỡng nan. Nhưng vào lúc này,

tay Đoạn Vân Tụ di chuyển, ôm chặt nàng.

Diệp Tú Thường sợ tới mức rời ra môi Đoạn Vân Tụ, lại phát hiện mình

bị nàng ôm lấy, còn bất mãn nhíu nhíu mày.

“Vân Tụ...” Nàng nhu nhu gạt ra một sợi tóc trượt xuống hai bên trên

trán Đoạn Vân Tụ, thì thào khẽ gọi.

Đoạn Vân Tụ không có phản ứng gì.

Diệp Tú Thường cảm thụ được thân thể ấm áp mềm mại của Đoạn Vân

Tụ, trong lòng lại không thể kìm nén dâng lên khát vọng. Nàng cúi đầu, bắt
đầu tiến một bước tìm kiếm mảnh thơm ngọt mềm mại kia. Nàng ôn nhu
mút vào cánh môi Đoạn Vân Tụ, tay cũng bất tri bất giác ôm chặt thắt lưng
nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.