Trong lúc ngủ Đoạn Vân Tụ nằm mơ thấy mình đi tới một cái sơn cốc.
Nàng chẳng có mục đích đi lên phía trước, đi thẳng tới một trảng cỏ rộng
lớn. Nàng đang mơ màng không biết nên hướng đi nơi nào, lại phát hiện
Diệp Tú Thường đột nhiên xuất hiện ở trước mắt. Ánh mặt trời tà tà chíu
trên người Diệp Tú Thường, bao phủ nàng trong một tầng thánh khiết chói
lọi.
“Tú Thường...” Nàng cảm giác mình muốn rơi lệ.
Diệp Tú Thường lại ngắm nhìn nàng, tràn ra nụ cười tuyệt mỹ, hướng
nàng đưa tay phải, “Đến đây Vân Tụ...”
Nàng liền như vậy si ngốc, si ngốc đi qua, thẳng đến gần sát Diệp Tú
Thường.
“Vân Tụ...” Diệp Tú Thường vươn tay, nhu nhu vuốt ve trên mặt của
nàng, cúi đầu nỉ non.
Nàng nắm chặt tay Diệp Tú Thường đang vuốt ve trên mặt mình, lưu
luyến không nhận ra bàn tay kia mềm mại, ngắm nhìn nàng, Diệp Tú
Thường cũng ngắm nhìn nàng, hai người nhìn nhau, nhu tình lưu chuyển...
Rốt cục, nàng kìm lòng không đậu chậm rãi nhích về phía trước, đến gần
môi Diệp Tú Thường. Tại thời khắc hai đôi môi tiếp hợp, nàng rốt cuộc
hiểu được, nguyên lai, hạnh phúc có thể mãnh liệt đến mức này, giống như
rơi vào thế giới cực lạc...
Trong nháy mắt tứ phía bách hoa nở rộ, hóa thành một biển hoa, dâng lên
khoái hoạt vô cùng vô tận căn tràn trong lòng nàng giữa lúc bốn phiến hoa
anh đào lưu chuyển. Bất tri bất giác, tay nàng ôm chặt Diệp Tú Thường,
hơn nữa càng ngày càng dụng lực, muốn đem hai người hòa làm một thể...
Đột nhiên trời tối sầm, một đạo thiểm điện chém thẳng xuống. Đoạn Vân
Tụ cực kỳ hoảng sợ buông Diệp Tú Thường ra. Mộng đẹp trong tức khắc