Nhìn thấy lệ ở khóe mắt Đoạn Vân Tụ, nàng đột nhiên rất muốn cúi
xuống, hôn giọt nước mắt kia xóa nó đi. Nàng trước kia cùng nam tử ngả
ngớn vui đùa, cả Tiềm Long Giáo mọi người nhận định nàng là cái nữ tử
thủy tính dương hoa (lẳng lơ), nàng cũng đích xác cùng một ít nam tử trong
đó gặp dịp thì chơi khanh khanh ta ta, vì sư phụ mưu tính, vì mình mưu
tính, hoặc là, chỉ vì nhất thời vui vẻ, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện, lòng
mình đau vì sắc mặt tái nhợt của nữ tử trên giường này, nàng vẫn sống
nhưng dường như đã chết...
Chẳng lẽ, là mình động tâm sao?
Kim Xu bắt đến một ý niệm trong đầu chính mình, cả kinh đột nhiên
đứng lên, thầm nghĩ, chính mình đối mấy tên nam tử kia vẫn là không có
động quá chân tâm, nhưng không có nghĩa là mình muốn thích một nữ tử,
nhiễm lên bực này cổ quái a...
Đoạn Vân Tụ phát hiện động tác Kim Xu, nhìn nàng một cái, đem đôi
mắt nhắm lại, không muốn làm cho bi thương cùng yếu ớt của mình lộ rõ
trước mặt người ngoài.
Nàng tiếp tục mở mắt ra thì trong đôi mắt đã không còn nước mắt, trở
thành, một mảnh lãnh đạm...
Mà Kim Xu che dấu hảo sự khác thường của mình, bưng tới một chén
cháo nói: “Ngươi ba ngày nay đều không có nếm qua chút gì, ăn chút
cháo.”
Nàng cẩn thận đỡ Đoạn Vân Tụ, nâng tay múc cháo, lại thổi thổi, mới
đưa tới bên môi Đoạn Vân Tụ.
Đoạn Vân Tụ nhìn nhìn nữ tử trước mắt, không nghĩ tới đối phương thần
sắc nhìn có chút khinh bạc vậy mà lại chuyển sang ôn nhu.
Nàng xoay đầu, không ăn muỗng cháo.