Bên ngoài thành Hỏa Luyện, một mảnh đất trống ở phụ cận Phong Tê
Cốc.
Mảnh đất trống này là nơi binh mã thành Hỏa Luyện thường dùng để
thao luyện, mặt đất khá bằng phẳng, bốn phía được các dãy núi vây quanh,
tương đối tĩnh lặng, ở chỗ này có chơi đùa gây ra động tĩnh lớn thế nào
cũng không gây nhiễu cho dân chúng.
Một bên sân đấu, những người vây xem đều đứng chung một chỗ, Liệt
Tâm Dương không phải là người giang hồ mà cũng không phải người
Trung Nguyên nên không biết Thiên Tôn và Ân Hậu rốt cuộc có bao nhiêu
lợi hại, hắn cũng không biết Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn có
biết Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa là người thế nào! Nếu như Triển Chiêu cùng
Bạch Ngọc Đường đều lợi hại giống Triệu Phổ Lâm Dạ Hỏa… Vậy thì khi
bốn người đều mạnh giống nhau này ở cùng một chỗ, cùng dốc toàn lực
ứng phó, mà lại chỉ đánh một người?! Đã vậy còn nói nếu bọn họ có thể
chống đỡ được một trăm chiêu thì xem như đã thắng? Đây là tình huống thế
nào a?
Tiểu Lương Tử đã sớm chạy lên đỉnh tháp để nhìn, chọn vị trí tốt,
cùng Yêu Yêu xem cuộc chiến.
Ở bên dưới, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, đứng bên cạnh Ân Hậu xem
náo nhiệt.
Đối với võ công, Công Tôn không phải quá hiểu rõ, vốn làm lang
trung, y cũng không thích người luyện võ động một chút là lại tỷ võ…
Nhưng mà lần này, thật sự là gợi lên lòng hiếu kỳ của y.
Công Tôn hỏi Ân Hậu, “Ân Hậu, bốn người bọn họ cùng lên, thật sự
không tiếp nổi một trăm chiêu của Thiên Tôn sao?”
Ân Hậu nhìn bốn người tuổi trẻ đang đứng chung một chỗ ở nơi xa
kia, trên mặt lộ ra nụ cười, “Ha ha, khó nói.”