HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1169

Giữ chặt tay người đó, Ân Hậu nhớ rõ câu đầu tiên mà mình đã hỏi

người đó là, “Ánh sáng kia là gì vậy?”

Bé con bên cạnh nhìn lại, mặt không đổi sắc mà nói với ông, “Chiêu

đó gọi là ‘Hữu Thủy Hữu Chung(26)’, là tuyệt chiêu của tên lường gạt
này.”

(26)Tới nơi tới chốn

“Hữu Thủy Hữu Chung?” Ân Hậu đi theo bé con trông xấp xỉ tuổi

mình, “Là có nghĩa gì?”

Bé con kia trừng mắt nhìn, hiển nhiên cũng không hiểu, hai người

đồng thời ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đang dắt tay hai người.

“Hữu Thủy Hữu Chung chính là mọi thứ rồi sẽ lại bắt đầu, cũng sẽ có

kết thúc.” Dưới ánh mặt trời, người nọ luôn giữ nụ cười tươi ôn hòa, âm
thanh dễ nghe mang theo ưu nhã ở âm cuối, “Hữu Thủy Hữu Chung là
chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này nha, tất cả chúng ta ai rồi cũng sẽ tới
nơi tới chốn.”

Công Tôn nghiêng mặt đi, tránh trận phản quang kia, lại thoáng nhìn

thấy Ân Hậu đang nhắm mắt lại, trên môi là nụ cười bất đắc dĩ, dùng thanh
âm cực thấp nói một câu, “Người thật đúng là… kẻ lừa đảo mà.”

Sau sự yên tĩnh trong chớp mắt đó, là một trận cuồng phong tản ra bốn

phía.

Liệt Tâm Dương và đám thị vệ phía sau đều bay ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.