HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1310

“Đúng vậy, hẳn giờ này đã đến Hắc Phong Thành rồi, chắc đến nơi chỉ

chậm hơn các ngươi khởi hành một chút.” Công Tôn Mỗ thừa dịp Tiểu Tứ
Tử không chú ý, ôm được bé.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn nhau —— sao lại

không khéo như vậy, sớm biết thế thì chờ đến tối hẵng đi thì đã gặp được
rồi.

Công Tôn Mỗ ôm Tiểu Tứ Tử cọ hai cái.

Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn Mỗ cũng rất thuận mắt, liền ôm lấy ông

cùng cọ.

“Gọi thái thái gia.” Công Tôn Mỗ cười nói.

Tiểu Tứ Tử nghe lời, ai cần để ý có phải thân nhân không, người đã

lớn tuổi như vậy thì nhận làm thái thái gia cũng không thiệt, vì thế bé liền
gọi thái thái gia.

“Đi, thái thái gia mang con đi thăm thư phòng.” Nói xong Công Tôn

Mỗ bế Tiểu Tứ Tử chạy vào thư phòng.

Bạch Ngọc Đường không thể không tiếc nuối mà vỗ vai Triển Chiêu,

“Đi một chuyến uổng công.”

Triển Chiêu thì lại không cảm thấy chuyến này đi không công, vươn

tay chỉ vào sông băng phía dưới chân núi. “Thấy được Thần tích xem như
không uổng công, ta cũng hiểu vì sao Công Tôn Mỗ lại ở đây, quang cảnh
này đúng là nhìn mãi vẫn không chán.”

Bạch Ngọc Đường đi đến bên vách núi đứng sóng vai cùng Triển

Chiêu nhìn ngắm dòng sông băng dưới chân núi, mấy chữ “hùng vĩ” hay
“tráng lệ” cũng không đủ để diễn tả cảnh đẹp trước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.