HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1311

Bạch Ngọc Đường nhớ lại khi còn bé hắn cũng thường xuyên đứng

bên vách núi mà ngắm sông băng cả một buổi chiều, khi đó hắn luôn có
cảm giác như là giao nhân ở trong sông băng vẫn còn sống... Bạch Ngọc
Đường theo bản năng mà quay lại nhìn Giao Giao, đột nhiên thấy buồn
cười.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, ngươi cười cái

gì?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ xuống phía dưới đáp, “Tổ tiên, quá

khứ, phồn vinh hưng thịnh.”

Triển Chiêu khó hiểu mà nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường lại chỉ mình và Giao Giao. “Hậu duệ, nhân khẩu

suy tàn.”

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường chọc cười, quay đầu lại thì thấy

trước cửa thư phòng, Tiểu Tứ Tử đang vẫy tay với họ. “Miêu Miêu, Bạch
Bạch, mau đến xem nha, thiệt nhiều thiệt nhiều... thiệt nhiều sách luôn!”

Bạch Ngọc Đường mang theo Triển Chiêu đi vào thư phòng của Công

Tôn Mỗ.

Cái gọi là núi sách, biển sách, xem như Triển Chiêu đã biết được, thư

phòng của Công Tôn Mỗ lớn đến mức không thể hình dung, giá sách có ở
khắp trong phòng nhưng căn bản là không thể chứa hết được, từng chồng
từng chồng sách chất đống, sách chiếm trọn mấy chục gian nhà không có
một khe hở, ngay cả cửa sổ còn mở không nổi.

“Số lượng sách thật đáng sợ!” Triển Chiêu vừa nói vừa tiện tay cầm

mấy quyển lật xem, phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu được chữ viết
trong đó. “Sách này là từ đâu viết ra vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.