HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1800

“Nghìn vạn lần đừng làm bậy!” Chưa đợi Cửu Nương dứt lời thì Ngô

Nhất Họa lẫn Lục Thiên Hàn đồng thời lên tiếng.

“Nhìn lên đỉnh đầu!” Lục Thiên Hàn nhắc nhở.

Mọi người theo bản năng mà cầm cây đuốc trong tay giơ lên cao,

ngẩng đầu nhìn lên trên.

Vừa nhìn thấy liền giật mình hoảng hốt.

Chỉ thấy giữa những tấm tinh thạch rất lớn này và đỉnh hang động đều

đầy măng đá, những măng đá này có lẽ là do băng tuyết tan ra nên trông rất
mỏng manh không chắc chắn. Hơn nữa khoảng cách giữa các tấm băng
kinh này rất gần, một khi một măng đá rơi xuống thì có khả năng sẽ kéo
theo những cái khác, đến lúc đó vạn nhất cùng rơi xuống hết thì hết đường
chạy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Lương Tử sốt ruột.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng nói truyền đến, “Các ngươi

đang làm cái gì vậy?”

Nghe giọng nói thì biết ngay là Lâm Dạ Hỏa.

“Hỏa Kê, ngươi đang ở đâu vậy?” Tiểu Lương Tử mới vừa hỏi thì cảm

thấy có người chọc chọc vai bé, bé quay đầu lại thì thấy Lâm Dạ Hỏa đang
nghiêng đầu ngồi xổm ngay bên cạnh.

Tiểu Lương Tử vừa rồi vội vã chạy ra bên ngoài nên đầu đụng đến

sưng lên một cục u bự, lúc này đang ngồi trên mặt đất xoa trán, kinh ngạc
mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, phản ứng đầu tiên chính là vươn tay ra sờ thử ——
không phải là mặt kính!

Tiểu Lương Tử đang còn cao hứng thì Lâm Dạ Hỏa xách cổ áo bé lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.