HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1822

có một người câm vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy...”

Triệu Phổ còn chưa dứt lời thì Công Tôn vỗ tay một cái, “Ta biết!

Thiên Cơ Tử Liêu Đại Đầu! Nghe nói người này học thức rất uyên bác,
nắm lịch sử Tây Vực rõ như lòng bàn tay, là đồng song với Hạ Vãn Phong.
Người này bẩm sinh bị câm, theo truyền thuyết là vì biết quá nhiều, nếu mở
miệng sẽ tiết lộ thiên cơ, cho nên lão thiên gia bắt ông ấy bị câm... Bởi vì
cái đầu đặc biệt lớn nên được người đời gọi là Liêu Đại Đầu.”

Nói xong, Công Tôn hít một hơi, “Đừng nói là... Liêu Đại Đầu chính

là tổ tiên của Liêu Tây Phong?”

Triệu Phổ mỉm cười, “Người biết chuyện này không nhiều lắm, ta biết

là do Liêu Tây Phong đặc biệt thích lão Hạ!”

Công Tôn ngẩn người, “Hạ Nhất Hàng?”

Triệu Phổ gật đầu, “Từ lâu chúng ta đã quen biết với Liêu Tiệp là vì

khi còn bé Liêu Tây Phong thường mời chúng ta đến trại của ông ấy ăn
cơm, ngày lễ ngày tết ông ấy cũng gửi lễ vật đến cho lão Hạ, so với thân
nhi tử còn chiều hơn.”

Công Tôn hơi ngẩng đầu, xoa cằm nhìn Triệu Phổ, mắt lóe lên tinh

quái, “Lại nói... năm đó Hạ Văn Phong chắc hẳn phải có con nối dòng
nhưng sau đó không có tin tức, mà thê tử của Hạ Vãn Phong họ Trang...
nhà dưỡng phụ của Hạ Nhất Hàng hình như cũng họ Trang phải không?”

Triệu Phổ nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi cũng quá thông minh,

vừa mới nói đến Liêu Đại Đầu mà ngươi đã đoán ra được cả xâu chuỗi...”

Công Tôn vừa nghe, há to miệng, “Thiệt hay giả...”

“Suỵt.” Triệu Phổ nháy mắt với Công Tôn, “Chuyện này không ai

biết, ngay cả bản thân lão Hạ cũng không rõ mà cũng chỉ suy đoán, còn ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.