HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 2062

Chúng tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn ngưỡng mặt nhìn Thiên Tôn, quản

vấn đề của hắn là gì, sư tôn cười một tiếng khuynh thành!

Những người khác đều tò mò nhìn Thiên Tôn... công phu của lão gia

tử tốt ai cũng biết, không ai dám hoài nghi. Nhưng quan hệ của Thiên Tôn
và Ân Hậu khó bề phân biệt, giang hồ đồn đãi cũng rất nhiều. Có người nói
hai người họ tình như thủ túc, có kẻ lại nói hai người họ thủy hỏa bất dung.
Mà về phần hai người họ có phải đều được Ngân Yêu Vương dạy dỗ thì
đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, là thật hay giả không ai biết được.
Đối mặt với nghi vấn như vậy, thân là võ lâm chí tôn thiên hạ, sẽ trả lời như
thế nào đây? Hay là nói, hai vị tôn giả võ công đạt tới cảnh giới cao nhất, là
nhìn sự tồn tại của đối phương như thế nào?

Thiên Tôn đặt đũa xuống, thuận tay dùng tay áo của Lục Phong lau

tay, không nhanh không chậm mở miệng, ngữ khí bình thản, tựa như trưởng
bối đang dạy dỗ hậu bối, “Nói thế này, trên đời này có vài người vốn không
xấu, ngươi cảm thấy hắn xấu chỉ là vì ngươi nghĩ hắn xấu. Tương tự, có
một số kẻ vốn không tốt như vậy, ngươi cảm thấy hắn tốt chỉ là vì ngươi
nghĩ hắn tốt mà thôi.”

Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều nghiêng đầu cân nhắc những lời

vừa rồi của Thiên Tôn, có chút trúc trắc, là đáp án cho vấn đề của Lôi Nhạc
sao? Mặc kệ, dù sao giọng nói của sư tôn thật dễ nghe!

Bạch Ngọc Đường bưng chén tiếp tục uống rượu, khóe miệng hơi

nhếch lên, trong lòng cảm khái —— sống hơn một trăm tuổi không phải
sống uổng phí, lão gia tử cũng không phải lúc nào cũng hồ đồ.

Huyền Minh khẽ gật đầu, “A Di Đà Phật, thí chủ cao kiến.”

Mấy người Ngô Gia Trại đều là người thô kệch, Ngô lão nhị không

hiểu, “Trò gì vậy? Người ta hỏi ngươi giữa Thiên Tôn và Ân Hậu ai lợi hại
hơn, cái gì mà người tốt kẻ xấu? Chuyện đó rốt cuộc là ai lợi hại hơn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.