Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hậu, lại nhìn Thiên Tôn, hỏi, "Tựa như
hai người sao?"
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu.
Tiền Thiêm Tinh ở một bên cười "phụt" một tiếng vui vẻ, lão gia tử
vừa cười vừa vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, "Là giống như các ngươi mới đúng,
hai tên này căn bản không thuộc về phạm trù của người bình thường, họ là
quái vật."
Tiền Thiêm Tinh nói xong, Thiên Tôn và Ân Hậu híp mắt bất mãn
nhìn sang.
Bất quá Triển Chiêu bọn họ hiển nhiên là có thể tiếp thu cách nói này,
quả thật, tuy nói luyện võ công thức khuya dậy sớm rất vất vả, nhưng theo
quá trình bọn họ trưởng thành có thể nói khi luyện công đều rất khoái nhạc.
"Hơn nữa con người là sinh vật tương đối phức tạp, rất có khả năng có
người cả mục đích lẫn tinh thuần đều có đi?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Cũng
giống như Tiểu Lương Tử luyện chữ, vốn chỉ là vì muốn luyện cho tốt để
viết thư cho phụ mẫu, nhưng theo Vương Kỳ luyện một chút, càng viết
càng tốt, sau này liền dần dần thích thư pháp."
Tiểu Lương Tử ở một bên liên tục gật đầu. Đúng thế! Bắt đầu luyện
chữ rất khổ sở, bây giờ luyện chữ rất vui vẻ.
"Đúng vậy." Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu, "Cho nên mới nói
Bạch Quỷ Vương và Khâu Ngạo Nguyệt là loại tồn tại đặc biệt này."
"Hai người bọn họ... là loại người có mục đích cao hơn hết thảy đi?"
Bạch Ngọc Đường tựa hồ đã lĩnh ngộ ra. "Trong lòng chỉ có một mục tiêu,
vì thực hiện mục tiêu này, hết thảy đều có thể gạt bỏ, không tồn tại thích
hay không thích."