HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 634

Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường đều hiểu rõ, là nhất chiêu trong

khinh công Yến Tử Phi của Triển Chiêu, gọi là Song Yến Trọng Ảnh.
Chiêu này rất kì diệu, ngươi trông thấy Triển Chiêu đang chạy tới trước mặt
ngươi, nhưng thật ra đó chỉ là cái bóng mà thôi, bởi vì thân pháp y quá
nhanh mà tạo thành ảo giác, chờ đến lúc hiểu được thì y đã chạy ra phía sau
ngươi rồi.

“Lúc đó Đại ca chợt nhớ tới nhất chiêu này, huynh ấy có đặc biệt

nghiên cứu qua loại chiêu thức ấy, biết rõ thứ đang xông về phía mình
chẳng qua chỉ là một ảo giác mà thôi, nếu chờ đến khi người ấy xuất hiện
ngay trước mặt mình rồi mới động thủ, thì đã quá trễ rồi.” Tiểu Muội khoa
tay múa chân một chút, “Cho nên huynh ấy né tránh trước tiên sau đó ra
một chiêu tấn công phía sau lưng địch… Thế nhưng khi vỗ tay trúng bóng
lưng kia, đối phương đã xoay người…”

“Song Trọng Ảnh?” Triển Chiêu sờ cằm, “Vậy thì không phải là công

phu Yến Tử Phi ngàn dặm rồi, ảo ảnh của Yến Tử Phi chỉ một lúc sau liền
biến mất, còn không hề tiêu thất như thế thì chỉ có thể là Song Trọng Ảnh,
tương đối có tính công kích, Hơn nữa nếu muốn phản kích chiêu Yến Tử
Phi thì cũng phải đánh lên trên chứ?”

“Đại ca đánh đối phương một chưởng… Có lẽ là bị chính nội kình của

chưởng lực mình tung ra đánh trúng, mà huynh ấy lại không rõ ràng lắm,
chỉ cảm thấy bàn tay rất đau đớn.” Tiểu Muội thở dài, “Nghe nói sau đó
sương mù bao phủ đầy trời, tối đến mức dù có đưa tay ra cũng không thấy
năm ngón… Đại khái chừng nửa canh giờ thì sương mù tản hết đi, lúc đó
trời đã tối rồi.”

“Đại ca muội bị thương lúc đó sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Đường Tiểu Muội gật đầu, “Sau lúc sương mù tản đi, bọn sư huynh

đốt đuốc lên thì tìm thấy Đại ca đang nằm giữa đường, Đại ca bị thương rất
nặng, vừa nhìn đã biết là bị trúng độc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.