HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 867

Hai nhóc con nhìn nhau một cái, đi tới chỗ Thiên Tôn, hỏi, “Hai người

đang tìm cái gì vậy ạ?”

Thiên Tôn nói, “Tìm một gốc cây có viết chữ.”

Hai nhóc con vừa nghe thấy liền lập tức vươn tay chỉ vào cái cây mà

mình vừa thấy ban nãy, “Là cái cây kia kìa! Chúng con vừa mới nhìn thấy
đó.”

Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng đi về phía cái

cây mà hai người kia chỉ.

Thiên Tôn vừa chạy vừa hỏi, “Thân cây kia nhỏ như vậy sao? Có đủ

viết không đó?”

“Á…” Ân Hậu đi nhanh hơn Thiên Tôn một bước, liếc mắt một cái đã

trông thấy hàng chữ viết trên thân cây kia, vội vươn tay cản Thiên Tôn lại,
“Khoan đã! Ngươi đừng có tới đây!”

Thiên Tôn bị ông làm cho hoảng sợ, “Làm sao thế?”

Ân Hậu lộ vẻ mặt khó xử, “Ngươi nhìn rồi sẽ hối hận đó, từng này

tuổi rồi, thôi quên đi, lát nữa đừng tức chết đấy.”

Thiên Tôn không hiểu, “Lão hồ đồ ngươi làm sao vậy? Yêu Vương đã

bảo nơi này có viết biện pháp hóa giải nguy cơ lần này, không nhìn thì làm
sao mà ngăn cản được Lão Quỷ kia? Chẳng nhẽ phải thực sự cùng hắn
đồng quy vu tận à?”

Vẻ mặt Ân Hậu không được tự nhiên, cứ như vừa giẫm phải bãi phân

chó vậy, vừa xua tay với Thiên Tôn vừa chống vào một bên thân cây vuốt
ngực mình cho thuận khí, “Ta khuyên ngươi đừng có nhìn… Ngươi để ta
chậm rãi cái đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.