HACHIKO - CHÚ CHÓ ĐỢI CHỜ - Trang 12

- Thà văn phòng của tôi được đặt trong nhà vệ sinh còn hơn, ngài hiểu ý

tôi không? Vì cả ngày tôi phải ra ngoài suốt để đi ngoài mà!

Giáo sư Eisaburo khẽ cười, nhưng đối với ông hôm nay đã là một ngày

quá dài để có thể tiếp tục nghe những lời phàn nàn của Ibuki. Ông nói:

- Chúng tôi đến để lấy một cái hộp gửi từ Odate đến. Trong đó có một

con chó.

- À vâng. Con vật tội nghiệp. Nó đến đây từ chiều. Tôi chẳng biết nó còn

sống không nữa.

Nghe thấy vậy, ông giáo sư choáng váng, nhưng cũng không thể hỏi gì

thêm vì Ibuki đã biến mất sau những kệ hàng trong khi vẫn không ngừng
nguyền rủa cái lạnh. Một lát sau, anh ta trở lại với một cái hộp gỗ có đục rất
nhiều lỗ nhỏ ở xung quanh.

- Của ngài đây. - Vừa đưa nó cho ông, anh ta vừa nói. - Thứ mà ngài bảo

đấy ạ, thưa giáo sư. Một con akita trắng như bông tuyết, quả là một con chó
hiếm có của giống này, nhưng dù gì tôi cũng sợ là nó không chịu được
chuyến đi vừa qua. Lúc này trông nó giống một cuộn len hơn là một con
chó. Đi năm trăm cây số trong cái lạnh này thì tôi nghĩ kể cả còn sống nó
cũng không qua khỏi được tối nay.

Ông giáo sư mở cái hộp ra, trên hộp có ghi địa chỉ và tên ông. Và đúng

như lời của anh bưu tá, ông nhìn thấy bên trong có một chú chó akita không
to hơn một quả bóng vải.

Ibuki tiếp lời, giọng thương cảm:

- Không biết chú chó tội nghiệp đã trải qua những gì trong cái hộp này

nữa! Đi cả chặng đường dài trên những bãi nôn và bãi tiểu. Nó chỉ là một
con cún con. Chết thế này thì thật tội nghiệp!

Giáo sư Ueno bực dọc đáp:

- Anh nói gì thế, Ibuki? Nó đã chết đâu! Trông vậy nhưng không phải

vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.